Tiểu phẩm vui
***
Khi còn bé, vì là con trai lớn mà bố lại đi làm xa nên những hôm mẹ bận việc cơ quan không về nhà buổi trưa, tôi thường phải thay mẹ vào bếp nấu ăn cho các em .
Có một hôm mẹ ốm ,tôi phải kiêm nhiệm cả việc đi chợ và nấu ăn. Khi mời mẹ ăn cơm , tôi được mẹ khen: ”Con trai mẹ làm bếp giỏi quá ! Nhưng đàn ông nấu ăn giỏi thường có số hầu vợ đấy con à ! “ Khi đó ,tôi không quan tâm đến ý mẹ nói nhưng sau khi có gia đình mới thấy lời mẹ có lý .
Phải nhắc lại dài dòng về kỷ niệm thời còn bé là vì tôi muốn các bạn hiểu và cảm thông hơn cho tình cảnh của tôi bây giờ : một ông chồng trẻ có vợ vừa “nằm bếp “ được ba ngày . Dắt díu nhau lên Sài Gòn tha hương cầu thực ,sống xa cả hai bên nội ngoại nên vợ chồng tôi chả có ai thân thuộc bên cạnh để giúp đỡ lúc này.
Được cái vợ tôi là người lanh lợi ,tháo vát nên trước khi sanh nàng đã xếp đặt đâu ra đó mọi việc trong nhà : mướn ôshin làm theo giờ để giặt giũ tã lót ,quần áo, còn đi chợ ,nấu ăn thì giao cho tôi .Nàng lý giải :” Việc chợ búa dính líu đến tiền bạc ,không thể giao cho người ngoài . Anh biết nấu ăn thì việc gì phải mượn người khác cho tốn kém. Hơn nữa đã em quen khẩu vị với các món ăn anh nấu từ lúc chúng mình chưa lấy nhau cơ mà !”
Câu nói của vợ tôi đã bật mí điều mà tôi toan tính sống để dạ , chết mang theo : tôi lấy được nàng nhờ hơn tình địch ở chỗ biết dùng phương sách “ Con đường ngắn nhất đi đến trái tim là con đường đi qua bao tử .”
Thế là cứ sáng sớm tôi đi chợ mua đồ chất vào tủ lạnh ,trưa về tranh thủ nấu nướng .Cơm thì đã có vợ tôi nhờ ôshin bấm dùm nồi cơm điện .Được một tuần ,tôi lúng túng khi ông giám đốc chỗ tôi làm thông báo :” Ban thanh tra thành phố sẽ kiểm tra toàn diện công ty chúng ta trong vòng một tuần lễ . Kể từ sáng ngày mai ,tất cả anh chị em công nhân lẫn văn phòng đều phải có mặt tại công ty sớm hơn thường ngày 15 phút ,trưa không ai được về nhà .”
Đọc xong thông báo của công ty ,tôi âu lo: buổi trưa không về thì chắc mình phải đi chợ ,nấu ăn trước khi đi làm. Đi chợ sớm quá thì chợ chưa họp mà đi như mọi ngày trước thì không có giờ nấu ăn .Phải làm sao bây giờ ?
Chiều hôm đó, trên đường về nhà ,tôi ghé ngang chợ mua thêm bó rau muống .Vừa mua xong tôi thấy một bà sồn sồn xề tới bên hỏi giá , lưạ một mớ rồi bảo cô bán rau : ”Cô nhặt dùm đi, tôi trở lại lấy ngay!” Rồi chẳng thèm đưa tiền trước ,bà ta te te rảo bước .Cô bán rau ngay sau đó xổ bó rau ra rồi hai tay thoăn thắt ngắt những cọng rau bỏ vào cái túi ni-lông .Khoảng chưa đầy 5 phút, bà nọ quay lại đưa 2 ngàn lấy bịch rau nhặt sẵn nom rất tươi ngon .
Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt , tôi chợt vỡ ra chân lý : Eukêra ! Mình tìm ra cách đi chợ nấu ăn rất mau rồi !
Liền sáng hôm sau vừa bước chân vào chợ, tôi đảo qua những chỗ cần mua dặn dò người bán :
_ Tôi mua nửa ký khoai tây .Cô gọt dùm ,tôi trở lại lấy ngay !
_ Cháu mua hai lạng thịt bò sào . Bác thái dùm ,cháu trở lại lấy ngay !
_ Anh mua bó rau này . Em gái nhặt dùm,anh trở lại lấy ngay!
_ Tôi mua con cá này .Bác làm dùm và chặt ra thành từng khúc ,tôi trở lại lấy ngay !
…
Từ hôm đó, nhờ áp dụng chiến thuật này ,tôi đi chợ nấu ăn với thời gian tối thiểu mà vẫn đến sở làm đúng giờ quy định, vẫn làm tròn trách nhiệm người chồng đảm đang khi vợ “nằm bếp”. Bạn bè khen tôi có sáng kiến hay và khuyên tôi đi đăng ký sáng kiến này để giữ độc quyền sử dụng.Tôi hý hửng về nhà kể cho vợ nghe nhưng vợ tôi tính hay thương người , nàng bảo :
_ Anh hãy viết bài đăng lên báo chia sẻ kinh nghiệm cho nhiều người cùng biết để lấy phước cho con .Chứ sáng kiến của anh đâu có làm ra thành phẩm cho xã hội nào đâu mà đòi đăng ký !
Tôi làm theo ý nàng ngay vì chưa từng làm bà xã phật ý bao giờ . Có điều cho đến khi viết bài này post lên phây , cái sáng kiến kinh nghiệm của tôi vẫn chưa được tờ báo nào nhận đăng cả . Nghĩ mà buồn , có lẽ “ tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét