30 thg 6, 2012

Nhớ cốm hộc

............................................(Bài đăng trên báo PNCN số 38 ngày 6.10.08 )
.........Thứ cốm trắng tinh bọc trong bao ni-lông trong suốt mà bây giờ ai đi chơi Phan Thiết khi về cũng mua vài bịch làm quà cho người thân ở nhà chỉ là "hậu duệ" của" cốm hộc" ngày xưa . Tôi còn nhớ hồi nhỏ có lần tò mò đến lò cốm xem cách làm ।Về đại thể , cũng như cốm Vòng, quà tết nổi tiếng xứ Bắc , nguyên liệu chính để làm cốm hộc cũng là nếp nhưng già nắng hơn. Nếp được đem rang cho nở bung ra tạo thành những hạt to xốp gọi là "nổ" .
............ Nổ được cho vào thúng hay mẹt lớn để lượm bỏ đi những vỏ trấu, vỏ mày còn sót trước khi đem ngào đường । Người ta đun đường với nước trong các chảo lớn. Ban đầu , chỉ dùng đường thẻ, sau muốn cho đẹp mắt và bán có giá hơn , các chủ lò cốm chuyển qua dùng đường cát trắng .Khi đường gần " tới" , thời điểm mà chỉ người làm quen , có tay nghề mới biết , người ta cho vào chảo những miếng gừng và những miếng dứa ( thơm) nhỏ cắt lát , giã dập để cốm có mùi vị cay, chua dìu dịu , cái hương vị đặc biệt mà ai ăn rồi sẽ nhớ mãi .
.........Tiếp theo là công đọan đóng cốm. Người ta dùng ván gỗ đóng các khuôn cốm giống như những khối vuông có cạnh khoảng 20 phân mét nhưng hai mặt rỗng. Sau khi cho cốm vào hộc , người đóng dùng một miếng gỗ rời ép chặt xuống cốm cho bằng phẳng. Tiếp theo , cốm được lấy ra xếp vào một tấm phên lớn, đem phơi nắng . Khi cốm đã khô, công đoạn cuối cùng là gói cốm. Giấy gói cốm tường là giấy bóng mờ hoặc giấy bóng kiếng đủ màu. Để hấp dẫn và bắt mắt hơn, người ta dán thêm một vài cái hoa văn lên hai đầu hộc cốm. Bây giờ ,mọi công đọan đã xong ,chỉ còn việc đem cốm đi bán .
.........Thuở còn bé ,tôi rất mê cốm hộc।Cứ đến ngày 23 tháng chạp âm lịch , thế nào tôi cũng theo mẹ đi chợ tết để nhắc mẹ mua cho dù chưa có năm nào mẹ quên cả. Nghĩ lại , tôi thấy mắc cở cho cái tật háu ăn của mình thuở đó .Vừa tới cổng chợ ,tôi đã xăm xoi đòi mẹ đi đến mấy gian hàng bán cốm. Nhưng mẹ tôi không mua cốm ở đây, bà dắt tôi ra con đường bên hông chợ ,nơi các bác nhà quê ngồi bán các bịch cốm hộc xếp chất chồng như hòn núi nhỏ trên những tấm phên đan bằng lá cọ trắng tinh. Mẹ bảo cốm của những người này vừa làm xong bán ngay nên thơm ngon hơn thứ cốm tích trữ đã vài tuần ở trong sạp chợ. Bao giờ mẹ cũng mua cả chục bịch cốm bỏ vào một cái túi lớn rồi giao cho tôi cầm. Tôi sung sướng , hãnh diện xách nó theo bên mẹ suốt cả buổi chợ.
.........Biết tôi thích cốm nên vưà đốt vàng mã cúng ông Táo xong là mẹ dễ dãi làm ngơ cho tôi lấy lén một bịch cốm chạy ra ngoài vuờn ngồi ăn। Bịch cốm hộc lúc xưa lớn hơn bây giờ nhiều ,cân nặng phải đến trên 200gr, lại nguyên khối chữ nhật chứ không được cắt nhỏ ra thành nhiều miếng như bây giờ ।Bởi thế ,tôi cứ loay hoay nhẩn nha ngồi "gặm" cả giờ chưa hết। Ăn xong, tôi chạy vào nhà bếp chiêu một ly cối nước vối là no "kềnh" ,bụng căng phình đến độ trưa chẳng còn thiết ăn cơm .
.........Năm nay ,về quê được ăn lại cốm hộc thuở nào,những kỷ niệm ngày xưa thoắt ùa về। Tôi thầm nghĩ , tết này dù bận bịu công việc thế nào cũng phải bỏ ra một ngày về tận Xuân Phong ,một xã của huyện Hàm Thuận , tìm đến cái nôi của nghề làm cốm hộc Phan Thiết ngày xưa ,để mua vài chục bịch cốm mang về cúng tết và chia sẻ cho bè bạn। Hình dung hình ảnh những bịch cốm hộc quen thuộc đủ màu sắc , đậm đà hương vị quê hương bày trên bàn thờ xen cạnh đĩa ngũ quả, cặp bánh tét , trái dưa hấu… lung linh trong làn khói thơm dìu dịu của mấy cây nhang trầm , trong lòng tôi chợt rộn niềm vui .
..................................................................................................................ĐÌNH THĂNG


......................................................................
Chú thích: Một trích đoạn bài này đã đăng trên Tuổi Trẻ tết online với tựa : “Cốm tết Phan Thiết”
http://www3.tuoitre.com.vn/TetOnline2008/Index.aspx?ArticleID=120828&ChannelID=207

20 thg 6, 2012

Bài văn điểm không

Chú thích:
.............Đầu tháng 3.2007,tôi có post lên Mạng giáo dục (edu. net.vn) một bài viết có tựa đề là "Bài văn điểm không" dựa trên một kỷ niệm trong quãng đời cầm phấn của mình . Mục đích ,ý nghĩa của bài viết thế nào thì nội dung câu chuyện đã thể hiện khá rõ ràng .
Khi bài viết xuất hiện trên edu.net.vn thì Báo Khuyến học điện tử(Dantri.com.vn) đăng lại BVĐK với cái tit ''Nỗi ân hận điểm không'' kèm nhận định "Những người thầy hôm nay đã bao giờ có những nỗi ân hận tương tự thế? "(Lê Châu-Dân Trí).Liền sau đó cũng trên báo Khuyến học ,pv MM lược trích BVĐK theo edu. net.vn với tít khác "Đi tìm tác giả bài văn điểm 0".
Sau khi báo DT đặt thành vấn đề như thế thì nhiều diễn đàn báo mạng và các blogger đã đăng tải lại và nêu những nhận định khác nhau nhưng tác giả viết BVĐK không lên tiếng nên dư luận vẫn không biết tác giả bài viết thực sự là ai.Gần một năm rưỡi trôi qua ,tưởng sự việc sẽ chìm vào quên lãng nhưng mới đây ,pv MM báo DT, qua sự phát hiện từ một học trò cũ ,đã lật lại vụ việc và đăng liên tiếp mấy bài trên diễn đàn giaoduc-khuyenhoc mà dưới đây là nguyên văn.

nguyenuthang
Thứ Hai, 19/03/2007 - 8:00 PM

Đi tìm tác giả bài văn điểm không


(Dân trí) - Những lời dưới đây được viết ra từ mong muốn của một người thầy giáo già. Hàng chục năm trôi qua, bài văn điểm 0 mà ông lỡ “cho” cậu học trò ngày nào giờ đã úa vàng, nhưng trong lòng ông vẫn đau đáu một niềm ân hận khôn nguôi. Ông hy vọng cậu học trò ngày ấy đọc được những dòng này và thầy trò sẽ có dịp hội ngộ. Những dòng tâm sự của người thây giáo già tên Tân từng dạy học ở Đồng Nai được một thành viên trên Diễn đàn Giáo dục có nickname là nguyenuthang gửi lên. Dân trí xin phép trích đăng lại với mong muốn “Câu chuyện chỉ là kỷ niệm riêng tư của một người thầy song cách nhìn, cách suy nghĩ củaa ông lại gợi mở cho chúng ta một vấn đề thuộc phạm trù tâm lý giáo dục có tầm ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp trồng người” - đúng như bạn nguyenuthang đã viết :

.............“Ông Tân trầm ngâm đứng nhìn tủ sách cũ. Thật khó khăn khi phải loại bỏ những quyển sách đã gắn bó với ông trong quãng đời dạy học. Đang phủi bụi cho một quyển sách dày, ông Tân thấy một tờ giấy tập gấp đôi từ bên trong rớt ra. Vừa thoáng nhìn, lòng ông bỗng chùng lại. Giấy đã ố vàng nhưng ông vẫn nhận ra đó là một bài làm văn cũ của học trò. Tuy ngày tháng ghi trên giấy đã rất lâu nhưng tên, điểm và lời phê vẫn rõ ràng. Đây là bài làm của L.T, một học sinh năm xưa khi ông còn dạy tại trường T.N ở tỉnh Đồng Nai. “Bài văn điểm 0” năm nào ông tưởng đã thất lạc nay lại tìm ra. Ông gượng nhẹ cầm bài văn trong tay, lòng bồi hồi, xúc động. Những hình ảnh ngày xưa của lớp 11D2 tưởng đã chìm vào lãng quên giờ đây đang trở lại trong tâm trí ông như một cuốn phim quay chậm.
.........Sáu năm sau ngày đất nước được giải phóng, ông Tân tiếp tục sự nghiệp dạy học tại Đồng Nai cho đến khi được thuyên chuyển về TPHCM. Trường trung học T.N (thuộc tỉnh Đồng Nai) là nhiệm sở lâu nhất trong suốt cuộc đời dạy học. Năm học đáng nhớ nhất với ông Tân là năm ông được nhà trường phân công dạy Văn khối lớp 11 và kiêm thêm vai trò giáo viên chủ nhiệm lớp 11D2. Đa phần học sinh trong lớp xuất thân từ các gia đình lao động nghèo nên các em tương đối ngoan, dễ dạy. Việc hướng dẫn lớp của ông Tân nhờ thế khá thuận lợi, suôn sẻ. Cả học kỳ I, không có em nào bị gọi lên phòng giám thị hay bị phê bình kiểm điểm dưới cờ. Nhưng cuối học kỳ II , lớp đã xẩy ra một sự cố khiến ông không thể nào quên được.
............Khi cho học sinh làm bài viết số 5, ông Tân đã ra một đề có tính khái quát để kiểm tra kiến thức cũng như kỹ năng làm bài của học sinh trước khi thi học kỳ 2. Đề bài tương đối ngắn gọn: “Hãy phát biểu cảm tưởng về một trong những tác phẩm văn học nước ngoài mà em đã học”. Ông Tân chấm bài của lớp 11D2 sau cùng. Gần hết xấp bài, ông thấy hầu hết học sinh làm bài tốt. Có vài em viết dài trên 5-6 trang. Nhưng chấm tới bài của L.T, ông hơi bị bất ngờ vì cậu học trò này viết chỉ vẻn vẹn có mấy dòng: “Trong những tác phẩm văn học nước ngoài đã học, tuy có những tác phẩm nổi tiếng như “Hăm-lét” của Sếc-pia, “Những người khốn khổ” của Vich-to Huy-gô, “A.Q chính truyện” của Lỗ Tấn v.v… Nhưng em nhận thấy những tác phẩm nước ngoài không làm em chú ý và ưa thích vì nó hoàn toàn xa lạ với em. Nếu em có hiểu những tác phẩm này thì sự suy nghĩ và tưởng tượng của em cũng khác hẳn vì nó phụ thuộc theo hình thức mỗi nước. Mong thầy thông cảm vì em đã có những cảm tưởng không giống thầy. Nhưng mỗi người có một tư tưởng khác nhau, thưa thầy”.
...........Từ khi bước vào nghề dạy học, ông Tân chưa hề gặp học sinh nào làm bài kiểu này. Viết dài, viết ngắn hay bỏ giấy trắng cũng chẳng có gì lạ với ông. Nhưng bài của L.T khiến ông không thể chấp nhận được. “Đứa học trò viết như thế này thì không phải do vô tình mà nó chủ động trong từng con chữ”. Ông Tân đánh giá như thế khi trao đổi với một vài đồng nghiệp khi họ nghe chuyện tìm gặp hỏi thăm. “Lẽ nào nó không biết bài văn này hệ số 2 , có ảnh hưởng rất lớn đến điểm học kỳ II và điểm tổng kết cuối năm?” Ông Tân nghĩ không thể nhẹ tay với thứ học trò ngỗ ngược này được. Thông thường, một bài viết kém hoặc lạc đề, ông cho từ 1 đến 2 điểm. Trừ phi những bài để giấy trắng chẳng viết chữ nào thì ông mới cho điểm 0. Đằng này… Không đắn đo nữa, ông Tân lấy bút đỏ cho một điểm 0 đậm nét với cái gạch dưới thật dài.Và trong khung lời phê, ông chỉ viết một dấu hỏi và hai dầu chấm than đậm nét
..........Hôm trả bài, L.T không có mặt trong lớp. Lớp trưởng cho ông Tân hay L.T vắng mặt từ sáng sớm. Bữa đó, ông Tân vẫn lên lớp như thường lệ. Lúc cuối tiết, thay vì lấy bài làm cao điểm nhất cho một học sinh đọc, ông đã chọn bài của L.T. Cả lớp nghe xong cùng “Ồ” lên sửng sốt. Đợi cho trong lớp không còn vang lên những tiếng xầm xì nữa, ông mới chậm rãi đứng lên đưa mắt nhìn cả lớp nói: “Lát hết giờ, các em sẽ nhận bài từ lớp trưởng, còn bài này, thầy sẽ trao đổi với ban giám hiệu trước khi quyết định có trả lại cho L.T hay không. Về giọng điệu bài văn, theo thầy, viết như thế là không được. Có những từ đọc lên nghe không thông lại còn hàm ý thiếu tôn trọng thầy, thách đố người chấm”. Cả lớp im phăng phắc không ai có ý kiến gì
.........Hai tiết văn cuối tuần, ông Tân không thấy L.T có mặt trong lớp và cả tuần sau đó cũng thế. Ông cho gửi giấy báo về gia đình nhưng không nhận được hồi âm. Vài hôm sau nữa, văn phòng nhà trường cho ông hay là L.T đã xin nghỉ học để đăng ký theo học khóa đào tạo chiến sĩ công an ở trên tỉnh.Năm học sau, ông Tân được thuyên chuyển về TPHCM. Hôm chia tay với học trò, ông nghe một em nói L.T đã tốt nghiệp trung học bổ túc văn hóa và đang theo học khóa đào tạo sĩ quan công an. Từ ngày đó, ông không có tin tức nào về L.T nữa.
...........Nhìn lại ngày tháng trên tờ giấy, ông Tân xót xa, bùi ngùi. Thấm thoắt đã gần ba mươi năm trôi qua. Nếu chấm lại, có thể ông sẽ cho điểm bài văn khác. Bao lâu rồi sau ngày về hưu, ông vẫn tự hỏi lòng mình có mức độ trách nhiệm đến đâu khi một học trò sớm giã từ lớp học để vào đời sau khi bị một bài văn điểm 0? Ông cảm thấy có phần trách nhiệm không nhỏ trước bước ngoặt cuộc đời của học sinh này. Nếu như ngày đó tấm lòng ông bao dung hơn thì đã không đánh giá bài văn nghiêm khắc, giáo điều đến thế. Điểm số chắc phải khác và hẳn đã không gây ra cú sốc mạnh cho em”.

....................................................................................... M.M (Lược trích theo Edu.net.vn)
.
thứ sáu, 15/08/2008, 02:52 (GMT + 7)

Bất ngờ tình thầy trò xuyên thế kỷ

Hàng chục năm nay , tôi luôn nói thầy đừng dằn vặt về bài văn điểm không ấy nhưng thầy thao thức không nguôi!
.
Anh Đặng Văn Ninh, học trò cũ của người thầy trong bài “Đi tìm tác giả bài văn điểm không ” đăng trên Dân trí ngày 19/3/2007 tâm sự cùng chúng tôi.
.
Ngày 12/8/2008, hơn một năm sau khi đăng tải bài viết “Đi tìm tác giả bài văn điểm không ”, một lá thư được gửi đến Dân Trí
:
....Tôi đã tìm ra tác giả bài văn điểm không ”
.
..........Bất ngờ buổi tối lên mạng tìm một tài liệu liên quan đến từ khóa “bài văn”, một tựa đề đập vào mắt tôi: “Đi tìm tác giả bài văn điểm 0” đăng trên Dân trí ngày 19/3/2007. Đọc xong bài viết này, tôi vui hết sức vì phát hiện ra tác giả bài viết chính là thầy giáo dạy văn của mình ngày xưa.Tôi còn nhớ năm học 76-77, tôi thi đậu vào lớp 10 D2 trường trung học TNA, Hố Nai, Biên Hòa. Hết năm học, tôi lên lớp 11D2. Nhưng năm học mới khai giảng hai tháng thì cô dạy văn đổi đi. Một thầy giáo dạy văn thay thế cô. Tuần sau đó, thầy giáo mới đến lớp cùng ông hiệu trưởng. Ông giới thiệu với lớp tôi thầy Th sẽ là giáo viên văn kiêm chủ nhiệm lớp. Thầy Th chiếm được cảm tình của học sinh ngay từ tiết đầu. Không đi vào chương trình, thầy dành hết thời gian để làm quen với học trò. Chúng tôi rất thích thái độ gần gũi, cởi mở của thầy. Những ngày tiếp theo, học sinh ngày càng tâm phục vì thầy giảng bài hấp dẫn và có phương pháp giáo dục hay. Khi học sinh có lỗi, thầy nặng về cảm hóa hơn là hình phạt.Khi được thầy Th dạy, lớp tôi tiến bộ trông thấy về nhiều mặt. Nhưng cuối học kỳ II, trong lớp đã xẩy ra một việc mà tất cả lớp không ai ngờ. Đó là khi cho học sinh làm bài viết số 5, thầy Th ra một đề văn mang tính khái quát để kiểm tra đánh giá việc học sinh ôn tập. Trong lớp ai cũng làm bài đến hết giờ mới ra, nhưng bạn Lê Tuấn ra khỏi lớp chỉ 15 phút sau khi trống báo hiệu viết đề. Không biết nội dung bài làm của bạn thế nào, nhưng qua thái độ, chúng tôi đoán thầy Th bực dọc lắm. Thầy cầm bài của Lê Tuấn đọc đi đọc lại rồi ngồi khoanh tay, vẻ đăm chiêu trên nét mặt.Hôm trả bài, Lê Tuấn vắng mặt. Lúc đọc bài văn hay, thầy đã chọn bài của bạn. Cả lớp nghe xong ai cũng sửng sốt không tin được. Một tuần sau, văn phòng nhà trường cho hay Lê Tuấn đã xin nghỉ học.Sau sự cố của Lê Tuấn, không khí sinh hoạt lớp tôi phải mất vài tuần mới trở lại bình thường. Riêng thầy Th khi lên lớp, lời giảng vẫn thu hút học sinh nhưng nét mặt có chút gì buồn. Cuối năm học đó, tất cả học sinh 11D2 đều lên lớp thẳng. Chúng tôi ai cũng bảo đó là công lao của thầy Th.Đầu năm học sau, thầy Th được thuyên chuyển về TPHCM trong sự ngỡ ngàng tiếc nuối của lớp chúng tôi. Hôm chia tay, thầy Th chúc lớp đậu tốt nghiệp 100%. Thầy không quên dặn chúng tôi bao giờ vào thành phố thi đại học nhớ ghé nhà chơi. Nhưng không phải mọi sự trên đời hễ “muốn là được”. Hè năm đó, tôi và các bạn sau thi đại học kiếm mỏi mắt không ra địa chỉ của thầy vì khu vực đó đã được đền bù giải toả.Ba chục năm trôi qua, tôi không gặp thầy Th. Mỗi lần đến ngày 20 tháng 11, tôi vẫn thầm cảm ơn người thầy đã tận tụy dạy dỗ mình nên người. “Bài văn điểm không” soi sáng tính trung thực, tinh thần trách nhiệm của một người thầy. Càng đọc, tôi càng thấy tấm lòng thầy Th cao quý. Thầy nghiêm khắc với học trò nhưng cũng nghiêm khắc với cả chính bản thân mình. Căn cứ vào xuất xứ bài văn và tấm hình tôi suy nghĩ và tìm cách liên lạc với thầy Th qua các thông tin trên edu.net.May mắn thầy đã nhận được mail của tôi và gửi hồi âm.
Nếu báo Dân trí tiếp tục muốn tìm hiểu về “tác giả bài văn điểm không”, tôi sẵn sàng làm cầu nối."

.......................................... .......................................Đ.V.N - Một học trò cũ của thầy Th

.............................................Tác giả lá thư là một “người vô hình”
.
.........Tác giả lá thư có để lại địa chỉ email. Chúng tôi liên hệ và nhận được hồi âm cung cấp thông tin về số điện thoại, tên thật của mình là Đặng Văn Ninh và cả số điện thoại của nhà người thầy đó.Tuy nhiên, khi chúng tôi gọi điện đến số máy được cung cấp là số điện thoại của người thầy giáo đó, thì tiếng trả lời rành rọt của tổng đài bưu điện thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện chưa có”.Càng bất ngờ hơn khi gọi điện đến số máy của anh Đặng Văn Ninh thì tuy không phải nhận được thông báo như trên nữa, nhưng chủ nhân của số điện thoại đã hết sức ngạc nhiên vì anh không gửi lá thư nào đến tòa soạn, cũng không trả lời email để cung cấp số điện thoại nào cả!Nhưng anh cũng chỉ cười và không hề truy cứu xem ai là tác giả của lá thư đó. Anh hỏi chúng tôi cần thông tin gì từ anh? Và anh có trần tình: “Khổ quá, tôi cũng là học trò của lớp thầy Th ngày ấy (Thầy Th là tên thật của thầy giáo đã cho bài văn điểm 0 - PV), tôi thấy bài văn bị cho điểm 0 đó cũng có gì là quá đáng đâu mà hàng chục năm nay, thầy luôn phải dằn vặt, buồn bã như vậy”.Chúng tôi có đề nghị anh có thể tìm giúp người bạn cũ ngày xưa cho thầy giáo của mình. Anh hứa sẽ cố gắng tìm. “Cũng đã hàng chục năm trôi qua rồi, công việc bận rộn, mỗi người mỗi ngả, tôi không hề gặp lại Lê Tuấn (là tác giả bài văn bị điểm 0 đó, có tên tắt là L.T - PV). Tôi cũng không biết giờ anh ấy ở đâu, làm gì nhưng tôi sẽ cố gắng huy động tất cả các kênh thông tin từ bạn bè cũ để tìm anh ấy về cho thầy giáo của chúng tôi trong thời gian nhanh nhất!” Anh Ninh đã hứa như vậy!

.
.......................................................................................................................M.M

Thứ Hai, 25/08/2008 - 1:05 PM
.

...............................................“Tuấn ơi, em có còn giận thầy không?”

(Dân trí) - Người thầy ấy tuổi đã gần thất thập, giọng nói yếu ớt lắm rồi. Thầy đã bị bệnh phế quản nhiều năm nay, có lẽ do hít phải nhiều bụi phấn. Vào khoảnh khắc chiều tàn thu muộn này, thầy vẫn luôn hy vọng người học trò năm xưa sẽ trở lại tìm mình..
.......Thầy giáo đó tên thật là Ng Đ Th, một trong hai nhận vật chính của câu chuyện “Đi tìm tác giả bài văn điểm không”. Trong một buổi sáng mùa thu khi các trường học của TPHCM rạng rỡ với không khí chuẩn bị đón buổi tựu trường sớm, chúng tôi đã được trò chuyện cùng ông. Thầy Th hiện đang sống trong một căn nhà nhỏ ở quận 10. Thầy nghỉ hưu đã 6 năm nay, nhưng cảm giác về ngày khai trường, về những giờ lên lớp với bảng đen, phấn trắng và những đôi mắt ngời sáng của học trò luôn làm ông thấy nao nao náo nức. Người già thường sống trong ký ức, và thầy Th cũng vậy. Đã hơn 30 mùa khai trường đã qua và năm nào cũng như năm nào, càng vào những ngày này, ông càng thấy da diết nhớ người học trò “điểm 0” năm xưa. “Nếu chấm lại, có thể tôi sẽ cho điểm bài văn khác. Bao lâu rồi sau ngày về hưu, tôi vẫn tự hỏi lòng mình có mức độ trách nhiệm đến đâu khi một học trò sớm giã từ lớp học để vào đời sau khi bị một bài văn điểm 0? Tôi đã có một phần trách nhiệm không nhỏ trước bước ngoặt cuộc đời của học sinh này”. Thầy Th buồn buồn bắt đầu câu chuyện của mình như vậy.“Tôi sẽ trân trọng trả lại cho em bài văn năm xưa...”
Ngày đó, khi đọc bài văn của Lê Tuấn, tôi đã từng nghĩ: “Đứa học trò viết như thế này thì không phải do vô tình mà nó chủ động trong từng con chữ. Lẽ nào nó không biết bài văn này hệ số 2 , có ảnh hưởng rất lớn đến điểm học kỳ II và điểm tổng kết cuối năm? Không thể nhẹ tay với thứ học trò ngỗ ngược này được. Về giọng điệu bài văn, viết như thế là không được. Có những từ đọc lên nghe không thông, lại còn hàm ý thiếu tôn trọng thầy, thách đố người chấm. Giờ nghĩ lại, nếu như ngày đó tấm lòng tôi bao dung hơn thì đã không đánh giá bài văn nghiêm khắc, giáo điều đến thế. Điểm số chắc phải khác và hẳn đã không gây ra cú sốc mạnh cho em. (Thầy giáo Ng Đ Th)Vâng, nhưng em đã từng gặp một người học trò của thầy là anh Đặng Văn Ninh (anh Đặng Văn Ninh hiện đang công tác tại một công ty sách và thiết bị TPHCM - PV) và anh Ninh cũng nói là bài văn đó điểm 0 cũng là xứng đáng thôi, sao thầy cứ phải luôn quá băn khoăn như vậy?Cũng có một vài đồng nghiệp của tôi đã nói với tôi như vậy. Nhưng anh Ninh nhận xét thế là trên quan điểm của người học trò thôi. Còn tôi suy nghĩ như thế là trên quan điểm của người thầy. Khi tự đặt tôi vào vị trí của người học trò, hoàn cảnh của người học trò, tôi hiểu ra rằng có thể bài văn đó của tôi đã thay đổi cuộc đời của em học sinh đó hoặc có những tác động không nhỏ đến cuộc đời của em. Làm sao tôi có thể thanh thản để không nghĩ rằng mình không có trách nhiệm gì trong đó.Nhưng thưa thầy, việc thôi học để theo ngành công an có thể là dự định từ trước của Lê Tuấn? Cùng đó, ngay sau khi cho bài văn điểm 0, thầy cũng đã liên lạc nhiều lần với gia đình của Tuấn nhưng không nhận được hồi âm, chứ có phải là thầy “bỏ bẵng” đâu?Đấy chính là điều mà tôi rất mong khi gặp lại học trò cũ này, để biết em có khỏe không, khi ngày đó quyết định như thế, em có thành đạt và hạnh phúc không. Có phải vì tôi mà em đã quyết định như thế không?Và nếu gặp là cậu học trò Lê Tuấn ngày nào, điều mà thầy muốn nói nhất sẽ là gì, thưa thầy?Tôi sẽ trân trọng trả lại bài văn năm xưa của em và tôi nghĩ rằng, Tuấn sẽ đón nhận nó như một kỷ vật đẹp đẽ của thưở học trò. Rồi tôi sẽ hỏi em: “Tuấn ơi, em có còn giận thầy không?”Thầy có tin rằng mình sẽ gặp lại được cậu học trò Lê Tuấn?Tôi tin là Lê Tuấn sẽ lên mạng đọc và sẽ hiểu tôi đã chờ đợi em ấy đến thế nào trong suốt hơn 30 năm qua...Niềm hy vọng của thầy giáo già Ng Đ Th cũng là niềm hy vọng của chúng tôi. Cũng có thể, thầy Th sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại được người học trò cũ, nhưng chúng tôi luôn tin rằng tình cảm của người thầy này sẽ mãi là một câu chuyện vô cùng đẹp đẽ và sẽ là một “món quà” rất quý giá và tràn đầy ý nghĩa cho những thế hệ học trò hôm nay và mai sau.

.....................................................................................................Mai Minh

-

Chú thích :

Các bạn có thể xem trực tiếp loạt bài của báo Dân Trí trên internet qua các link : .

.
.
.
General Comments (3) Permalink Trackbacks (0)

................................................................................................................
Comment
3 Responses to “Đi tìm tác giả "Bài văn điểm không "”
1
_takie nguyen 09/01 2008, 16:52 Say: [Reply]
Câu chuyện cảm động quá!Cả hai đều có quyền tự do và trách nhiệm với hành động của mình. Anh đã có thể lựa chọn cách viết bài như thế hoặc giống với các bạn khác và thầy cũng có quyền lựa chọn cho điểm hay nhận xét khác đi.Nếu cả hai cùng ý thức đầy đủ về quyền và trách nhiệm của hành động mình thì dù chọn cách nào cũng chẵng có gì là quá nghiêm trọng.Thầy đã ân hận vì con điểm làm thay đổi cuộc đời anh, còn anh có ân hận vì đã không lựa chọn cách thích hợp hơn để thể hiện "cái tâm cái ý" của mình không?Cái thiếu ý nhị của anh thì dù sao cũng chỉ là hành động của tuổi 17, còn quá trẻ để có thể trách phạt nặng như vậy nhỉ. Nhưng đời còn dài, tuổi 17 mà không dám phát biểu thì càng già sẽ càng hèn nhát. Còn như anh đã lỡ sai lầm rồi thì 18, 19, 20 sẽ rút được tí kinh nghiệm chứ nhỉ ! Có người đã sống đến gần hai phần ba cuộc đời rồi mà phạm cái lầm tuổi 17 như anh mới là đáng tiếc.Xin kính chúc thầy và trò cứ con đường phía trước mà tiến. Những chuyện ngày xưa tự nó sẽ giải quyết với nhau vậy. (Nói thê em lại lo mấy thầy giáo đang dạy học không chịu tỉnh ngộ quá!)
2
Mỹ Quyên 09/01 2008, 13:24 Say: [Reply]
.... Em rất tò mò và náo nức chờ đợi thời gian tiếng chuông gióng lên có âm vọng lại không ? và nếu có thì đây giống như một câu chuyện có thể viết thành tiểu thuyết được .Cuộc đời có rất nhiều điều xảy ra ,và việc làm của mình đôi khicũng có ảnh hưởng đến ý thức cuộc đời của người khác .Nhưng em tin Anh đã làm đúng chức năng thầy giáo của mình thì không nên trói buộc ý niệm khắc khe với bàn thân .Biết đâu ..giòng đời đưa đẩy cậu hoc sinh đó qua bao năm tháng lại có cuộc sống nhân sinh quan mới từ điểm 0 trở thành điểm 10 và là người thành đạt hiện giờ thì sao nhỉ ?
3
Anonymity 09/01 2008, 10:53 Say: [Reply]
........Tôi không là thầy giáo nhưng đọc bài "Đi tìm tác giả bài văn điểm không" tôi lại nghĩ đến một khía cạnh khác của vân đề:
Anh học trò ngày xưa khi viết bài văn đó cũng chứng tỏ anh không phải là anh học trò dốt,có thể anh không thích cái kiểu học tri,hồ,giả,dã;yêu ai anh nói là yêu,ghét ai anh nói là ghét,chứ "không nói yêu thành ghét" nên tác phẩm không điểm mới được ra đời.Hoặc có lẽ anh đã tính đi con đường khác nên dám nói thật lòng mình trước khi rời xa cái khung cảnh học hành anh cho là không thích hợp! Còn thầy Th. cũng rất trung thực với lòng mình và có thái độ đúng đắn với bài văn vừa lạc đề vừa có tính cách thách đố đối với thầy và với cách dạy giỗ mà xã hội đang áp dụng khi cho điểm không.
---------------------------------------------------------------------------------


16 thg 6, 2012

BÍ QUYẾT SỐNG VUI - KHỎE -TRƯỜNG THỌ

                                                                                                                                                                                                                                                                       
                                                                           Tề Quốc Lực, là Giáo sư y khoa  người Mỹ gốc Hoa ,
                                                                  đã từng  làm  việc ở tổ chức y tế thế giới WHO nhiều năm.
                                                                  Mới đây ông được mời về Bắc Kinh nói chuyện về sức khỏe.
                                                                  Bài nói của ông được công chúng hoan nghênh và đã được
                                                                  đăng tải trên nhiều tờ báo.
 

Trồng hoa là một thú vui của tuổi già
 
      Mọi người trong chúng ta ai cũng muốn muốn được sống khỏe,sống vui và sống trường thọ.Những cuộc nghiên cứu gần đây của các khoa học gia đã chứng minh rằng việc dinh dưỡng tốt giúp ích cho cơ thể của con người thêm sức khỏe,  yêu đời và sống lâu hơn.Trong hoàn cảnh sinh sống hiện tại, chúng ta thấy sự nguy hiểm tràn lan khắp  mọi nơi.Tuy nhiên, thử nhìn lại về phương cách sinh sống , ăn uống hàng ngày  của mình, khác nào như chúng ta tự nguyện lao đầu vào mọi sự nguy hiểm ấy. Hiện nay tuyệt đại đa số là chết vì bệnh, rất ít người chết vì già. Lẽ ra phải tuyệt đại đa số chết già, còn thiểu số chết bệnh. Hiện tượng bất bình thường này đòi  hỏi chúng ta phải nghiên cứu và tìm cách khắc phục.Ở Việt Nam thường cho rằng sống đến năm sáu chục tuổi là tạm được rồi.Ðiều nầy chứng tỏ tiêu chuẩn về tuổi thọ của người Việt quá thấp.Phần lớn quần chúng không hề biết gì đến giữ gìn sức khỏe, sống được sao hay vậy, vấn đề rất nghiêm trọng.Theo thống kê từ Tổng cục Dân số - Kế hoạch hóa gia đình (Bộ Y tế), cho biết, tuổi thọ trung bình của người dân nước ta 50 năm qua đã tăng được 33 tuổi (từ 40 tuổi vào năm 1960 lên 73 tuổi vào năm 2010). Hội nghị quốc tế về sức khoẻ ở Victoria (Úc) đưa ra một tuyên ngôn về phương pháp SỐNG VUI - KHỎE -TRƯỜNG THỌ xoay quanh ba vấn đề : ăn uống cân bằng, vận động có ôxy và trạng thái tâm lý tốt ,hoàn toàn giống với tư tưởng thiền.Dưới đây là nguyên văn bài nói chuyện của giáo sư Tề Quốc Lực . 

                                                       ***********************
     1. Ăn uống cân bằng.
     Lâu nay nhiều người nghĩ rằng việc giữ gìn sức khỏe thì có gì mà phải lo lắng ,chẳng qua ngủ sớm dậy sớm thì người sẽ khoẻ mạnh chứ gì. Xin thưa với bạn,  cách đây một trăm năm thì có thể nói vậy được, chứ ngày nay nói vậy thì thật là  thiếu hiểu biết, có nhiều điều đã thay đổi.Nói ăn uống cân bằng là nói hai chuyện : ăn và uống 
      a.Thức uống
              Ở các hội nghị quốc tế người ta đã định ra 6 loại đồ uống bảo vệ sức khỏe:
- Trà xanh;
- Rượu vang đỏ;
- Sữa đậu nành;
- Sữa chua (nên chú ý , người ta không nói sữa bò);
- Canh xương;
- Canh nấm.
* Canh nấm có thể nâng cao công năng miễn dịch. Một văn phòng có người luôn bị cảm, có người không ốm bao giờ, vì sao vậy? Vì công năng miễn dịch khác nhau. Uống canh nấm có thể nâng cao sức miễn dịch, cho nên đó là sản phẩm giữ gìn sức khỏe.
* Canh xương Trong canh xương có chất uyển giao (một chất keo), uyển giao kéo dài tuổi thọ . Ðừng coi thường canh xương .
* Sữa  chua  duy  trì  cân bằng  vi  khuẩn , có   nghĩa    vi  khuẩn    ích  thì  sinh trưởng,  vi  khuẩn  có hại  thì  tiêu diệt,  cho   nên  ăn   sữa   chua   thì    thể ít  mắc bệnh. Ở châu Âu, sữa chua rất phổ biến, nhiều cô gái chúng ta thích ăn sữa chua, nhưng họ không hiểu vì sao. Ở các xứ Á châu, lượng tiêu thụ sữa chua rất   thấp,   còn   lượng   tiêu   dùng   sữa      lại   rất   lớn.  Bản thân sữa bò, tất nhiên không phủđịnh tác dụng của nó, nhưng nó kém xa sữa chua.
*Trà xanh . Ngày nay rất nhiều người biết uống trà, nhưng thanh niên ít uống. Vì sao trà xanh có tác dụng bảo vệ sức khỏe? Thứ nhất   trong   trà   xanh      chứa   chất   trà  đà   phân , mà   trà  đà   phân     thể chống ung thư. Nhật Bản làm một cuộc tổng điều tra rất tốt. Sau tổng điều tra, họ nói người trên 40 tuổi chẳng ai không có tế bào ung thư trong cơ thể.Vì sao có người mắc ung thư, có người không? Điều này có liên hệ tới việc uống trà xanh. Nếu anh uống mỗi ngày 4 chén trà xanh, thì tế bào ung thư không chia cắt, mà dù có chia cắt cũng muộn lại 9 năm trở lên. Cho nên ở Nhật Bản,họcsinh tiểu học hàng ngày đi học đều uống một vài chén trà xanh.Thứ hai xin chú ý, trong trà xanh có chứa fluor, nó chẳng những có thể làm bền răng,    còn  chữa được  sâu   răng, diệt vi khuẩn. Sau bữa  ăn 3 phút, đốm khuẩn   răng đã  xuất  hiện. Hiện   nay   rất   nhiều người chúng  ta   răng   không   tốt, những không súc miệng bằng nước trà, mà nước trắng cũng không, vì thế nên có người mới 30 tuổi đã bắt đầu rụng răng, 50 tuổi thì rụng hết.Thứ ba, bản thân trà xanh chứa chất trà cam ninh , chất này nâng cao độ bền huyết quản, khiến huyết quản khó vỡ. Rất nhiều người bị mạch máu não bất ngờ , trong bệnh viện cứ 4 người chết  thì có1 người xuất  huyết não.Xuất huyết não thì chưa có cách chữa, kỵ nhất là tức giận, hễ tức giận đập bàn trợn mắt, mạch máu não đứt ngay. Các vị ạ, đến tuổi các vị nên uống sớm đi, đến lúc các vị có đập bàn trợn mắt vài cái thì cũng không lo.

Mỗi ngày một chung nhỏ vang đỏ tác dụng tốt cho sức khỏe người già
* Rượu vang đỏ .
    Vốn là trên vỏ quả nho đỏ có một thứ, gọi là nghịch chuyển thuần (cồn chuyển ngược). Chất này có tác dụng chống suy lão, còn là thuốc chống ôxy hóa, người hay uống vang đỏ thì ít mắc bệnh tim. Nó còn có thể giúp ta phòng ngừa tim đột nhiên ngừng đập, chúng ta gọi là ngừng đột ngột. Trong trường hợp nào tim có thể ngừng đập? Một là có bệnh tim, hai là tăng huyết áp, ba là mỡ máu cao. Mỡ máu cao nguy hiểm ở chỗ nào? Tim có thể đột nhiên ngừng đập. Có một chàng trai 20 tuổi, máu của cậu ta lấy ra có dạng bùn, hết sức nguy hiểm. Hỏi cậu ta, cậu ta bảo ăn nhiều chất bổ quá. Không phải cậu ta ăn đồ bổ nhiều quá mà là ăn quá bất hợp lý. Rượu vang đỏ còn có một tác dụng nữa là hạ huyết áp, hạ mỡ máu. Vang đỏ có mấy tác dụng lớn như thế, nên ở nước ngoài bán rất chạy. Nhiều người sẽ hỏi: chẳng phải cấm rượu sao? Tổ chức y tế thế giới nói rằng cai thuốc lá, hạn chế rượu , chứ có nói cấm rượu đâu, hơn nữa còn nói rõ hạn lượng rượu:rượu vang nho mỗi  ngày  không  quá  50-100cc, rượu  trắng mỗi ngày không quá 5-10cc, bia mỗi ngày không quá 300cc. Nếu anh vượt quá khối lượng đó thì sai lầm, không quá lượng đó thì tốt. Có một nữ sĩ hỏi: Tôi không biết uống rượu thì làm thế nào? Chị không biết uống rượu, há lại không biết ăn nho sao? Ăn nho há lại không thể ăn cả vỏ sao? Nhưng nho trắng không có nghịch chuyển thuần , bạn ăn cũng vô ích. Bây giờ ở châu Âu đã có bánh ngọt bằng nho đỏ rồi. Nho đỏ rửa sạch đimà ăn, nuốt cả vỏ rất thích, chả sao cả.Cho nên người có tiền uống vang đỏ, người không có tiền ăn nho đỏ không bỏ vỏ đều giữđược sức khỏe như nhau.Còn có người bắt bẻ :"Tôi không có tiền thì làm thế nào?" Xin nói với các bạn, ở hội nghị quốc tế người ta đã điều tra rồi, các khu vực trường thọ trên toàn thế giới đều ở vùng ít tiền, đều là những vùng nghèo. Như vậy thì có lạ không? Kẻ có tiền ngày ngày nhậu nhẹt tiệc lớn nhỏ, gà vịt thịt cá, thì đều bụng phệ, bằng đầu bằng đuôi , những người như vậy rất ít người sống được quá tuổi 65. 

 b.Thức ăn
  Mọi người đều biết rằng ngũ cốc, đậu và rau là rất tốt. Người ta nói Mac Donald là thực phẩm rác, vì nó là một loại thực phẩm kích thích lệch, hậu quả là người bằng đầu bằng đuôi, cứ như một bó hành lý. Người ta sợăn vì ăn xong lại phải đi giảm béo. Chúng ta nên biết đó là thức ăn kích thích lệch, không phù hợp với tập quán ẩm thực của con người. 
  • Các loại cốc :
* Ðậu
           Đậu nành là hoa của  dinh  dưỡng, là vua các loại đậu.Trong đậu nành có ít nhất  5   loại  chất  chống  ung thư, đặc  biệt    di hoàngđồng,  chất   này      thể phòng và chữa ung thư  tuyến vú, ung thư trực tràng và ung thư kết tràng. Cho nên đối với người da vàng chúng ta thì thích hợp nhất là sữa đậu nành. Sữa bò tốt hay sữa đậu nành tốt? Ở hội nghị quốc tế của Liên Hợp Quốc người ta nói, trong sữa bò có nhiều nhũđường, mà hai phần ba số người trên thế giới không hấp thu được nhũ đường, người da vàng ở châu Á có 70% số người không hấp thu được nhũđường. Sữa đậu nành có ưu điểm gì? Trong sữa đậu nành chứa quảđường, quảđường hấp thu 100%.
-Ngô ( bắp)
         Ở các hội nghị quốc tế người ta xưa nay không nói đến gạo, bột mì trắng, cũng không  nói Mac  Donald. Trong loài cốc trước tiên nói đến   ngô, gọi đó      cây vàng . Lai lịch của ngô, hội y học Mỹđã có điều tra phát hiện rằng người Mỹ nguyên thủy, người Indian   không   ai   bị tăng   huyết áp, không ai xơ vữa động mạch.Là do họăn ngô.Về sau phát hiện ra trong ngô già có chứa nhiều chất noãn lân chi nên không xảy ra tăng huyết áp và xơ vữa động mạch. Từđó về sau, nước Mỹ đã thay đổi, châu Mỹ, châu Phi, châu Âu,Nhật Bản, Hồng Kông,Quảng Châu của Trung Quốc, sáng đều ăn bánh ngô. Bây giờ nhiều người ăn noãn lân chi để làm gì? Chính là hy vọng không bị xơ vữa động mạch. Nhưng họ không biết rằng trong ngô già có rất nhiều, không phải tốn tiền nhiều.
- Kiều mạch (Oats)
       Tại sao nhắc đến kiều mạch? Người ta hiện nay thường có ba cao , là huyết áp cao, mỡ máu cao, đường máu cao. Kiều mạch là ba hạ , hạ huyết áp, hạ mỡ máu, hạđường máu. Trong kiều mạch có chứa 18% cellulose, người ăn kiều mạch không bị viêm dạ dày đường ruột, ung thư trực tràng, ung thư kết tràng . Trong số những người ngồi văn phòng mắc bệnh, có đến 20% là ung thư trực tràng, ung thư kết tràng.
- Yến mạch (Rolled Oats , thị trường dưới nhãn hiệu Quaker Oats )
Nếu bị tăng huyết áp, nhất định phải ăn yến mạch, cháo yến mạch, yến mạch
  • - Các loại khoai
         Khoai lang trắng, khoai lang đỏ, củ từ, khoai tây. Những thứ này các hội nghị quốc tếđã nhắc đến. Vì sao? Vì chúng nó có ba hấp thu :hấp thu nước, hấp thu mỡ và đường, hấp thu độc tố. Hấp thu nước, làm trơn đường ruột, không bị ung thư trực tràng, ung thư kết tràng. Hấp thu mỡ và đường, không mắc bệnh tiểu đường. Hấp thu độc tố, không mắc chứng viêm dạ dày, đường ruột. . Mong mọi người ăn nhiều khoai vào, trong lương thực chính nên có các loại khoai lát. Nó có thể hạ huyết áp, hạ mỡ máu. 
- Kê  (Millet : hạt nhỏ nhưng lớn hơn hạt mè)
        Bản thảo cương mục nói rất rõ: Kê có thể trừ thấp, kiện tỳ, trấn tĩnh, an miên, (ngủ yên); ích lợi lớn như thế mà anh không ăn? Bây giờ rất nhiều người ngồi văn phòng, đêm mất ngủ, mắc các chứng ức uất, chứng chức năng thần kinh, có người uống đến 8 viên thuốc an thần vẫn không ngủ được. Cứăn cháo kê là tinh thần phấn chấn, tối một bát cháo kê, ngủ khò khò. Chữa bệnh bằng ăn tốt hơn chữa bệnh bằng thuốc.Vì sao chúng  ta  không giải quyết   vấn đề bằng   cái ăn,      cứ nhất  định   phải dùng thuốc! Mười thứ thuốc thì chín thứ là độc, chưa từng nghe nói dùng thuốc để giữ gìn sức khỏe. Cần phải nói rõ: không nên uống thuốc bừa bãi, chỉ dùng thuốc trong thời gian ngắn, nếu bớt bệnh rồi thì nhanh chóng ngừng thuốc.

 *Rau
-Cà-rốt.
Sách Bản thảo cương mục của Trung Quốc viết đó là loại rau dưỡng mắt. Tối nhìn không thấy, đặc biệt là chứng quáng gà, ăn là khỏi. Nó bảo vệ niêm mạc, ăn cà-rốt lâu ngày thì ít bị cảm mạo. Người Mỹ cho cà-rốt là thứ rau làm đẹp người, dưỡng tóc, dưỡng da, dưỡng niêm mạc. Người thường xuyên ăn cà-rốt quả là đẹp từ trong ra ngoài. Khái niệm đẹp người này phải là trong ngoài hài hòa. Nhiều cô gái của chúng ta mắc lừa, các cô ấy son phấn vào còn dễ coi, đến khi bỏ son phấn đi còn khó coi hơn ban đầu. Người Mỹ rất chú ý điều này, họăn cà-rốt đều. Thứ nhất, nó dưỡng niêm mạc, ít bị cảm mạo. Thứ hai, nó đẹp khỏe mạnh. Thứ ba, nó có chút tác dụng chống ung thư, hơn nữa rất tốt cho mắt. Châu Âu đã có bánh ngọt cà-rốt. Ở nhiệt độ cao, chất bổ trong cà-rốt không bị giảm sút.
-Bí đỏ.
         Nó kích thích tế bào tụy, sản sinh insulin. Cho nên người thường xuyên ăn bí đỏ rất ít mắc bệnh tiểu đường.
Mướp đắng
Trong các loại rau còn cần nhắc đến khổ qua (mướp đắng). Tuy nó đắng, nhưng nó tiết ra insulin, người thường ăn mướp đắng cũng không bị tiểu đường. Bí đỏ, khổ qua, người ở lứa tuổi chúng ta nhất định phải ăn luôn.
-Cà chua .
    Ở Mỹ, hầu như gia đình nào cũng trồng cà chua, ăn cà chua, mục đích là để khỏi   mắc   ung   thư. Đó  điều mới được biết  đến 5, 6 năm nay. Ăn  chua không mắc bệnh ung thư, bạn đã biết chưa? Nhưng không phải ăn cà chua một cách tùy tiện.Trong cà chua có một chất gọi là chất cà chua , nó kết hợp chặt với protein làm một, xung quanh có cellulose bao bọc, rất khó ra. Cho nên phải làm nóng lên, nóng đến mức nhất định, nó mới ra được. Xin mách các bạn, cà chua xào trứng gà là đáng giá nhất. Và canh cà chua, hoặc canh trứng gà cà chua cũng rất tốt. Cà chua ăn sống không chống được ung thư, xin mọi người nhớ cho.
-Tỏi .
      Tỏi là vua chống ung thư. Có người nói ngay: cái món đó phải ăn nóng. Sao cái gì bạn cũng muốn ăn nóng? Xin thưa với các bạn: tỏi đun nóng lên thì là 0! Có một người Sơn Đông, rất thích ăn, cứ bóc từng nhánh mà ăn, còn nói rằng ăn tỏi không bị ung thư, nhưng chẳng mấy chốc anh ta bị ung thư trước. Nguyên nhân là gì? Xin thưa các vị, trước hết phải thái nhánh tỏi thành từng lát, để từng lát trong không khí độ 15 phút, sau khi nó kết hợp với dưỡng khí mới sản sinh ra chất tỏi (đại toán tố). Bản thân tỏi không chống được ung thư, đại toán tố mới chống ung thư, hơn nữa là vua chống ung thư. Hôm nọ tôi thấy có người ăn tỏi, anh ta lấy một bát mì, rồi nhanh chóng bóc tỏi ra, ăn từng nhánh tỏi, không đầy 5 giây đồng hồđã ăn xong. Thậm chí không đến 5 giây! Ăn như vậy không có ích gì hết. Nếu sợ tỏi có mùi, thì ăn một quả sơn tra, nhai nắm lạc rang, hoặc ăn chút lá chè là hết mùi ngay.  Ở nước ngoài tuần  nào  người ta cũng ăn, sao chúng ta lại không ăn!
-Mộc nhĩ đen (nấm mèo).
     Mộc nhĩ đen có tác dụng gì? Bây giờ cứ đến Tết, người chết vì nhồi máu cơ tim ngày một nhiều, càng ngày càng có nhiều người chết trẻ, thậm chí ở cả tuổi 30! Vì sao đến Tết chết nhiều? Có 2 nguyên nhân, một là máu đặc cao ngưng thể chất ,tức là mỡ máu cao. Các vị nhớ cho, người máu đặc gọi là cao ngưng thể chất.Người cao ngưng thể chất cộng thêm thức ăn cao ngưng, cho nên vào dịp Tết người chết vì nhồi máu cơ tim đặc biệt nhiều, không kể tuổi nào. Chết nhồi máu cơ tim tuy không có cách gì chữa được, nhưng hoàn toàn có thể dự phòng. Có bác sĩ khuyên bạn uống aspirin, vì sao? Có thể khiến máu không đặc, không bị nhồi máu cơ tim. Nhưng hậu quả là gì? Hậu quả của việc uống nhiều aspirin là đáy mắt   xuất   huyết. Bây giờ rất   nhiều   người xuất huyết  đáy mắt. Như vậy không nên uống aspirin nữa. Hiện nay ở châu Âu không uống aspirin nữa rồi.
    Vậy thì làm thế nào? - Ăn mộc nhĩ đen.Mộc nhĩ đen (nấm mèo) có hai tác dụng, trong đó có một là khiến máu không đặc lại. Tác dụng này của mộc nhĩ đen là do một chuyên gia bệnh tim của Mỹ phát  hiện, ông   ta đã  đoạt   giải  Nobel. Sau khi ông   ta   phát   hiện, tất   cả người châu Âu, người  tiền      địa vị đều ăn mộc nhĩ đen, chứ không  uống aspirin nữa.Người như thế nào là cao ngưng thể chất ? Xin trả lời là người thấp, to, béo đặc biệt là phụ nữở thời kỳ chuyển đổi tuổi. Hơn nữa người thuộc nhóm máu AB càng dễ bị máu đặc cao ngưng. Và cổ càng ngắn thì càng dễ bị. Thứ nhất    đừng ăn đồ biển   nhiều,  thứ hai   nên   uống  một  ít  trà  ngon,  hoạt huyết tiêu ứ; thứ ba là nhất thiết chớ tức giận, hễ tức giận là máu đặc lại. Uống rượu trắng cũng dễ đặc máu, muốn uống thì uống vang đỏ, không quá 100ml. Nếu cho anh ăn lạc, nhất thiết đừng ăn, mà có ăn thì bóc vỏ đi. Có người hỏi: Cái vỏ lụa ấy chẳng phải có dinh dưỡng sao? Ai nói vậy, xin nói với các vị, vỏ lạc không có dinh dưỡng, nó chỉ có thể trị huyết ngưng phiến, nâng cao huyết tiểu bản, dùng để cầm máu. Người trung niên và người già chúng ta không nên ăn. Và xem tivi phải chú ý, tivi hay thì xem một lát, tivi dở thì đừng xem. Vì sao? Vì ngồi lâu, độ ngưng huyết sẽ lên cao.Người lùn, to, béo, không có cổ, lại đang thời kỳ chuyển đổi tuổi, lại nhóm máu AB ăn đồ biển bừa bãi, rồi lại tức giận, lại   uống   rượu   trắng, xong rồi ăn lạc không bóc   vỏ, người như vậy mà không chết vì nhồi máu cơ tim, thì là điều lạ .
-Phấn hoa (Pollen : chỉ bán trong các tiệm dược thảo).
        Tổng thống Reagan từng một lần bị bắn trọng thương, lại đã một lần bị u ác tính, ông ta đã cao tuổi như vậy vẫn sống khỏe, chỉ có điều mắc chứng lú lẫn của người già. Chính là phấn hoa đã có tác dụng rất lớn cho cơ thể ông. Bây giờở châu Âu, châu Mỹđều thịnh hành phấn hoa. Võ Tắc Thiên đã ăn phấn hoa,Từ Hi thái hậu cũng ăn phấn hoa. Mọi người đều biết, phấn hoa là tinh tử của thực vật,nó thai nghén sự sống, dinh dưỡng rất phong   phú,là  cái tốt nhất trong thực vật.Cổ đại đã có rồi, nhưng chúng ta quên mất.Các vịđừng mua phấn hoa ở ngoài phố, phấn hoa bán ngoài phố có vỏ cứng, chưa phá vách. Phá vách cần có xử lý khoa học kỹ thuật cao.Thứ hai, phấn hoa mọc dại, dễ ô nhiễm, phải sát trùng.Thứ ba, nó là protein, phải thoát mẫn. Phấn hoa phải có 3 điều này mới dùng được: xử lý, tiêu  độc, thoát mẫn. Phấn hoa ở Nhật Bản được dùng nhiều lắm, ở tuổi nào cũng dùng nó để làm đẹp. Người mẫu ở Pháp không ai không dùng. Tài liệu ghi chép cho biết, tỷ lệ chữa bệnh của phấn hoa là 97%. Nếu dùng phấn hoa chữa không khỏi thì thuốc cũng không giải quyết được, cuối cùng công năng thận suy kiệt, đái ra máu, rồi u thận. Cho nên phải chữa trị sớm chứ đừng chờ đến công năng thận suy kiệt. Lại còn chứng rối loạn đường ruột, phụ nữ mắc nhiều, bí đái có tính chất tập quán. Rất nhiều người uống thuốc đi ngoài mà mắc ung thư trực tràng, ung thư kết tràng. Phấn hoa có một tên gọi là cảnh sát đường ruột, sau khi ăn phấn hoa, cảnh sát có thể duy trì trật tựđường ruột. Thứ ba là nó làm đẹp khỏe mạnh, duy trì thể hình. Ba tác dụng lớn của phấn hoa không thể coi thường

*Thức ăn động vật

     Người ta nói ăn động vật bốn chân, không bằng ăn con hai chân, mà ăn con hai chân không bằng ăn con nhiều chân. Nếu trong bữa ăn có cả thịt lợn và thịt dê thì ăn thịt dê; có thịt dê và thịt gà thì ăn thịt gà, có gà và cá thì ăn cá, có cá và tôm thì ăn tôm. Đó không phải là làm khách. Động vật càng nhỏ thì protein càng tốt. Dinh dưỡng học đại chúng chỉ xem con vật to hay nhỏ; đem phân tử thức ra thì người ta không hiểu.Chưa nói con  chuột.Ở hội nghị quốc   tế người ta  nói protein của bọ chét là tốt nhất. Con bọ chét, đừng thấy nó nhỏ, nó có thể nhảy cao hơn 1 mét, anh có tin không. Nếu phóng đại nó lên bằng cơ thể con người, thì nó có thể nhảy lên  đến mặt trăng ấy chứ! Cho nên đã có mấy bác sĩ Mỹ đang nghiên cứu làm thế nào ăn được bọ chét. 
Ăn nhiều gà và cá.
        Bây giờ tổ chức WHO đề nghị mọi người ăn nhiều gà và cá. Vậy sao không khuyến nghịăn tôm? Không phải là không khuyến nghị, mà là tôm đắt quá, khó phổ cập. Nếu có tôm, thì ăn tôm là tốt. Vài con tôm đủ nhiều protein hơn là ăn đầy một bụng thịt bò. Cá thì dễ phổ cập hơn. Protein của cá một giờ là hấp thu được, tỷ lệ hấp thu là 100%, còn protein thịt bò phải 3 tiếng đồng hồ mới hấp thu được. Cá đặc biệt thích hợp cho người già nhất là người cơ thể suy nhược. Tất nhiên là tôm còn tốt hơn cá. Quốc tếđã điều tra, vùng tuổi thọ nổi tiếng nhất toàn thế giới là Nhật Bản, vùng tuổi thọ của Nhật Bản là ven biển, mà ven biển tuổi thọ cao nhất là địa phương ăn cá. Đặc biệt là ăn cá bé, tôm bé, nên nhớ phải ăn cả con cá (cả đầu lẫn đuôi), vì có chất hoạt tính, mà chất hoạt tính thì ởđầu và ở bụng cá bé, tôm bé. Đấy là khoa học, chứ không phải mua cá cứ chọn con to là tốt. Còn một nguyên tắc ăn nữa là ăn phải nắm vững lượng, chứ không phải ăn càng nhiều càng tốt. Trên quốc tế có quy định: ăn no 7 phần 10, suốt đời không đau dạ dày, ăn 8/10 là tối đa, nếu ăn no 10/10 thì 2/10 kia vô ích. Cho nên quốc tế khuyến nghị tỷ lệ vàng là 0,618: lương thực phụ 6, lương thực chính 4; lương thực thô 6, lương thực tinh 4; thực vật 6, động vật 4. Cân bằng vật chất có một quy luật .Trẻ sinh ra cho đến 5 tháng ăn sữa mẹ là tốt nhất, ngoài 5 tháng sữa mẹ cũng không đủ, cần thêm 42 loại thức ăn trở lên.
Ăn rong biển

Người ta đến tuổi già lại càng khó. May thay có một bác sĩ người Pháp tên là Climent, khi du lịch sang châu Phi thấy người ở hồ đầm lớn châu Phi khỏe mạnh sống lâu hơn chúng ta. Họ ăn cái gì? Ăn rong biển, phơi khô rồi làm bánh bao ăn, sau đó uống canh rong biển. Bác sĩ ấy đem về Paris thí nghiệm, thì ra là rong biển, rong xoắn ốc. Rong xoắn ốc này phát hiện năm 1962, phát hiện này làm xôn xao cả thế giới.Vì sao ? Một  gam      bằng 1.000 gam tổng  hợp   tất   cả các loại rau, dinh dưỡng  đặc  biệt phong phú, rất toàn diện, phân bố dinh dưỡng rất cân bằng, hơn nữa là thức ăn kiềm tính. Ở Nhật Bản mỗi năm họ tiêu thụ 500 tấn rong xoắn ốc, họđi du lịch sang Trung Quốc người nào cũng mang theo. 8 gam rong xoắn là có thể duy trì sự sống 40 ngày.Ngoài ra nó rất quan trọng đối với một số bệnh như tim mạch, tăng huyết áp, tăng mỡ máu, tiểu đường...Ưu điểm lớn nhất của rong xoắn là khiến cho bệnh nhân tiểu đường không bị biến   chứng,có thể ăn uống như người bình thường. Bệnh nhân tiểu đường thiếu năng lượng, lại không được ăn đường, rong xoắn là đường khô, hấp thu đường khô vào là có năng lượng. Bệnh nhân tiểu đường, đường máu không ổn định, sau khi dùng rong  xoắn  thể dần  dần  ngừng  thuốc, sau đó dần dần ngừng rong xoắn, cuối cùng khống chế bằng ăn mềm. Đối với bệnh viêm dạ dày, loét dạ dày, rong xoắn có chất diệp lục, có tác dụng khôi phục đối với niêm mạc dạ dày.rong xoắn còn có tác dụng phòng bức xạ. Khi trạm điện hạt nhân của Liên Xô bị nổ, chuyên gia Nhật Bản đi cứu, mang theo rong xoắn, tác dụng chống bức xạ của nó rất mạnh. Nhưng có mấy cách có thể dự phòng: thứ nhất là uống trà xanh; thứ hai là ăn rau xanh, cà rốt; thứ ba là ăn rong xoắn; thứ tưăn tảo phục khang.Tảo phục khang là   tốt   nhất. Tùy theo điều kiện kinh tế của mình  mà chọn lấy một cách, thực sự không được thì ăn rau xanh, cà rốt. Bức xạ thì ai cũng có thể tiếp xúc. Quốc tế đã từng cảnh cáo: nhất thiết chớ để đồ điện trong phòng ngủ. Nhất là lò vi sóng đối với chúng ta nguy hại lớn nhất, trong vòng 7 mét nó có thể bức xạ đến chúng ta.Và các loại đồ điện không nên mở cùng một lúc. Vừa có tivi, vừa có tủ lạnh, lại vừa có lò vi sóng,bạn làm thức ăn ngay bên cạnh, thì mắc bệnh ung thư là không oan uổng gì
2. Vận động có ôxy

Đi bộ tập thể dục buổi sáng tại cư xá Đào Duy Từ P14 Q 10
     Có một kinh nghiệm thành nguyên tắc, là nhất thiết đừng tập luyện sáng sớm. Xin khuyến nghị các vị tập luyện vào chiều tối.Các nhà khoa học đã quy định, ăn xong 45 phút sau hãy vận động. Mà người già vận động thì đi bách bộ là được, chỉ cần đi 20 phút. Muốn giảm béo không dùng phương pháp này, nửa giờ đến một giờ trước bữa cơm, ăn hai hạt đến bốn hạt rong xoắn, sau đó sẽ giảm được cảm giác muốn ăn, mà lại không thiếu dinh dưỡng. Người châu Âu giảm béo toàn dùng rong xoắn, ở Trung Quốc ăn ít đi ngoài nhiều là không đúng cách. Thứ hai là thời gian ngủ dậy, quốc tế quy định là 6 giờ sáng, để bạn tham khảo. Thời gian mở cửa sổ, quốc tế quy  định là 9 giờ đến 11 giờ, buổi chiều 2 giờ đến 4 giờ. Vì sao? Vì sau 9 giờ không khí ô nhiễm lắng xuống, chất ô nhiễm đã giảm bớt, không có hiện tượng phản lực. Các vị chú ý cho, sáng dậy mở cửa sổ, đừng có thở nhiều ởđó, vì chất gây ung thư, chất phản lưu đều chạy hết vào trong phổi bạn, dễ bị ung thư phổi. Quốc tế đã cảnh cáo, 6 giờđến 9 giờ sáng là lúc dễ gây ung thư nguy hiểm nhất. Không thể nói chung chung rằng ngủ sớm dậy sớm khỏe người. Cả đêm bạn đã hít đầy bụng khí các-bô-níc ở trong nhà, trong đường hô hấp đã có hơn 100 loại độc tố rồi, lại chạy vào rừng cây, buổi sáng trong rừng cây lại toàn là các-bô- níc. Tập luyện buổi sáng, huyết áp cơ sở cao, thân nhiệt cơ sở cao, thận thượng tuyến tố cao gấp 4 lần buổi chiều tối, người có bệnh tim rất dễ sinh chuyện. Trong rừng cây phải đợi khi mặt trời lên, ánh mặt trời có phản ứng với chất diệp lục mới có thể sản sinh ôxy. Lúc trong rừng toàn là các-bô-níc rất dễ trúng độc, rất dễ mắc ung thư. Trong sách Hoàng đế nội kinh có nói "không có mặt trời thì không tập luyện". Mùa hè ngủ sớm dậy sớm, mùa đông không nên đi tập buổi sáng sớm, mà đổi sang tập buổi tối.
        Về vấn đề tập thể dục buổi sáng, có rất nhiều ông già, bà già 5, 6 giờ sáng đã xách kiếm gỗ đi ra ngoài.Đến tối,không thấy các ông các bà nữa, họ đều ở nhà xem tivi.Đó là vì họ không biết rằng tập luyện buổi sáng sớm rất nguy hiểm.Sáng sớm dậy, quy luật của đồng hồ sinh học trong con người là nhiệt độ cơ thể cao, huyết áp tăng, hơn nữa nội tiết tố thượng thận cao gấp 4 lần buổi tối, nếu vận động mạnh, sẽ rất dễ xảy chuyện, dễ làm tim ngừng đập. Không có gì để phản đối việc đi bộ, tập thể dục, tập Thái cực quyền, luyện khí công buổi sáng sớm. Điều đó không có gì sai cả. Nhưng nếu người già và người trung niên sáng sớm vận động mạnh, chạy đường dài, leo núi, thì chỉ có trăm điều hại, không một điều lợi. Cũng   không phải  người như thế nào cũng  đều  ngủ sớm, dậy sớm khỏe người cả,người cao tuổi đừng có bật dậy mạnh.Có người bật một cái là dậy, thoắt một cái nhồi máu cơ tim chết luôn. Quốc tế người ta nói, người ngoài 70 nên dậy thong thả, duỗi tay duỗi chân cửđộng vài cái, rồi xoa bóp tim một lúc, ngồi vài phút rồi hẵng đứng lên. Như vậy sẽ không làm sao cả. Cho nên tuổi tác khác nhau, thời tiết mùa vụ khác nhau thì phải đối xử khác nhau.Ngủ trưa . Quốc tế quy định rồi, ngủ trưa hay không ngủ trưa khỏi phải tranh luận.Trước kia Nhật Bản không chủ trương  ngủ trưa, nhưng nếu đêm hôm trước ngủ không tốt thì nên ngủ trưa.Thời gian ngủ trưa nên là nửa giờ sau bữa ăn trưa, và tốt nhất nên ngủ một tiếng đồng hồ, ngủ lâu quá không lợi cho sức khỏe. Không nên đắp chăn dày. Buổi tối đi ngủ vào lúc nào? Khái niệm ngủ sớm dậy sớm cần làm rõ.Nếu 7 giờ tối đi ngủ, 12giờ đêm dậy lục sục vớ vẩn,thì không ích gì. Nên đi ngủ lúc 10 giờ đến 10 giờ 30 đi ngủ, vì ở hội nghị quốc tế người ta đã quy định, một giờ đến một giờ rưỡi sau đi vào giấc ngủ sâu là tốt nhất, như thế thì 12 giờ đêm đến 3 giờ sáng, 3 tiếng ấy sét đánh cũng không nhúc nhích,không có làm gì hết. 3 tiếng đồng hồ ấy là giấc ngủ sâu. Nếu 3 tiếng ấy ngủ tốt thì hôm sau dậy tinh thần sẽ thoải mái. Nếu anh ngủ sau 4 giờ,thì đó là giấc ngủ nông. Biết cách ngủ và không biết cách ngủ là rất khác nhau.Từ12 giờ đến 3 giờ sáng là giấc ngủ say như chết, và trước khi đi ngủ tắm nước nóng 40-50 độ, như vậy chất lượng giấc ngủ rất cao.
      3.Trạng thái tâm lý tốt  
     _Không tức giận
        Vấn đề thứ ba về việc giữ gìn sức khỏe là trạng thái tâm lý. Nếu trạng thái tâm lý không tốt thì anh ăn uống tập luyện cũng vô ích. Tức giận thì dễ bị khối u, cả thế giới đều biết. Trường đại học Stanford đã làm một thí nghiệm nổi tiếng, lấy ống mũi đặt lên mũi cho anh thở, rồi sau đó lấy ống mũi đặt trên bãi tuyết 10 phút. Nếu băng tuyết không đổi màu thì chứng tỏ anh bình tĩnh tự nhiên; nếu băng tuyết trắng lên, chứng tỏ anh có điều hổ thẹn day dứt; nếu băng tuyết tím đi, chứng tỏ anh rất tức giận. Rút lấy 1-2 cc chỗ băng tuyết tím  đó tiêm cho chuột con thì 1-2 phút sau chuột con sẽ chết. Xin khuyên các bạn, ai muốn trêu tức bạn, thì bạn đừng có tức. Nếu bạn không nhịn được, bạn hãy  xem đồng hồ, đừng để quá 5 phút, quá 5 phút là hỏng chuyện, máu sẽ tím đi.Thí nghiệm này đã được giải Nobel. Tâm lý học có thểđề xuất 5 phương pháp tránh tức giận: một là tránh đi; hai là chuyển di, người ta chửi anh thì anh đi đánh cờ, câu cá, không nghe thấy; ba là thả ra,nhưng  phải  chú ý,  người  ta chửi  anh,  anh lại đi chửi  người  khác  thì không gọi là thả ra, mà phải đi tìm bạn tri âm để nói chuyện, thả ra hết (giải tỏa) nếu không cứđể bụng thì sẽ sinh bệnh; bốn là thăng hoa, tức là người ta càng nói anh thì càng ra sức làm; năm là khống chế, đây là phương pháp chủ yếu nhất tức là mày chửi thế nào ông cũng không sợ .Điểm này rất quan trọng.Nhịn một lúc gió yên sóng   lặng, lùi  một  bước  biển  rộng trời cao. Nhẫn  nại không phải là mục đích, mà là sách lược. Nhưng người thường không làm nổi, mới nói một câu đã lồng lộn lên.Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (Không nhịn được điều nhỏ thì sẽ rối loạn hỏng cả mưu kế lớn). Châu Âu có một tục ngữ: cái lý khó giảng thì nên dừng; con người khó đối xử thì nên xử hậu; việc khó xử thì nên làm thong thả; công việc khó thành thì nên khôn khéo. Câu đầu tiên trong 4 câu ấy có nghĩa là: lý lẽ khó thì hãy khoan nói. Triết lý rất sâu sắc, rất có ích. Trong Tam quốc diễn nghĩa, Gia Cát Lượng ba lần chọc tức Chu Du, rốt cuộc đã khiến Chu Du tức giận mà chết. Tại Chu Du hay tại Gia Cát Lượng? Kết luận là tại Chu Du, khí lượng ông ta hẹp hòi quá. Tức giận nguy hại rất lớn cho người ta.
   _Mỗi ngày cười to

Hiện nay, có một lý thuyết mới, tất cả động vật đều không có công năng cười, duy   loài   người    công năng đó.Nhưng  loài  người   chưa  biết   sử dụng công  năng đó Xưa có câu: một nụ cười trẻ ra mười tuổi. Không phả chỉ tuổi tác, mà chỉ tâm thái. Miệng hay cười, người hay khỏe.Tác dụng của cười rất lớn.Cười tránh được rất nhiều bệnh.Thứ nhất, không bị thiên đầu thống, thứ hai không bị đau  lưng,vì khi cười  vi tuần  hoàn phát triển.Thông tắc bất thống (thông thì không đau), bất thông tắc thống (không thông thì đau). Cười đã trở thành một tiêu chuẩn của sức khỏe. Lại nữa, cười, thường xuyên cười đặc biệt tốt cho đường hô hấp và đường tiêu hóa. Có thể làm thí nghiệm, anh cứ sờ vào bụng bắt đầu cười, mỗi ngày cười to 3 lần, bụng lọc sọc 3 lần, thì không táo bón, không bị ung thư dạ dày, đường ruột. Anh tập tay, tập chân, nhưng tập dạ dày đường ruột vào lúc nào? Không có cơ hội, chỉ có cười mới luyện tập được dạ dày, đường ruột. Cười đã trở thành một tiêu chuẩn của sức khỏe. Giải Nobel thứ hai về cười đã được trao.Cười là thứ thuốc tể thiên nhiên.Nếu bạn bị viêm khớp, xin đừng lo, cứ nhìn vào khớp mà cười ha hả, một chốc là không đau nữa. Cười có nhiều ích lợi như thế, sao chúng ta lại không cười nhỉ ! Mới đây thành phố Bắc Kinh đã có cưộc tổng kiểm tra , tuổi thọ của người ta ,bạn có biết là cụ ông thọ hơn hay cụ bà thọ hơn không? Xin nói mau , cụ bà thọ hơn cụ ông, bình quân thọ hơn cụ ông 6 năm rưỡi. Ưu điểm lớn nhất của rất nhiều bà cụ là từ khi còn trẻđã thích cười, già rồi vẫn cười. Trong các buổi diễn thuyết chỉ thấy toàn các bà cười, các ông không cười. Đã kém người ta 6 năm rưỡi rồi đấy, đến bao giờ các ông mới cười. Cho nên từ giờ, mỗi người hãy mau mau cười đi. Có người nói thế nào cũng chẳng cười. Cấp bậc càng cao càng không cười, biết làm thế nào được? Chẳng những đã không cười, lại còn lý luận: Nam nhi hữu lệ bất khinh đàn (Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ gì chảy). Nước mắt người thường thì mặn, nước mắt bệnh nhân tiểu đường thì ngọt, nước mắt đau buồn thì đắng, trong đó có peptide , có hoóc-môn. Nếu lâu ngày không chảy đi thì sẽ bị khối u, bị ung thưđấy. Dù có khỏi khối u thì cũng bị loét hoặc viêm kết tràng mạn tính. Cho nên, nếu các vị đau buồn thì phải chảy nước mắt ra, giữ lại không ích gì đâu.Ở hội nghị quốc tế, người ta đã cảnh báo chúng ta. 
        Chúng ta hãy uống trà xanh, ăn đậu nành, ngủ cho tốt, năng vận động, và đừng quên luôn luôn cười vui. Mong rằng mỗi người đều chú ý cân bằng ẩm thực, vận động có ô-xy và chú ý trạng thái tâm lý của mình, lúc đáng khóc thì khóc, lúc đáng cười thì cười chắc chắn chúng ta nhất định có thể vượt qua tuổi 73, qua tuổi 84, đến 90, 100 tuổi vẫn còn khỏe mạnh.

 ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..