27 thg 8, 2010

Chuyện ông lão bán báo ven đường

( Bài viết này đã đăng trên Tuổi Trẻ cuối tuần số 34 ngày 29.8.2010 )

Sáng chủ nhật trời mưa rả rích.Tôi khoác áo mưa đi đến lò bánh mì Dona chỉ cách nhà không đầy 5 phút đi bộ.Mua xong thì mưa đã tạnh,tôi ghé sang bên kia đường mua số báo Tuổi Trẻ cuối tuần.Một hình ảnh nao lòng đập vào mắt tôi : ông lão bán báo đứng co ro cạnh cột điện bên đường . Những tờ báo bầy la liệt thường ngày trên lề đường giờ đã được cuốn lại thành bó để trên bóp-ba-ga xe đạp.Tôi cảm thông nỗi buồn của ông lão :cơn mưa kéo dài thì báo bán rất chậm và báo ế bây giờ không còn được trả lại như thuở trước.
Vừa nhác thấy tôi ,ông lão không đợi hỏi đã lục trong xấp báo lấy ra đưa .Tôi lấy tiền trả ông và an ủi :” Hôm nay chắc nhiều người ngại mưa lười đi mua báo ha ông ?” Ông cười giả lả:”Tôi không lo báo ế đầu chú ơi ! Đa phần khách mua báo của tôi là khách quen .Tạnh mưa thế nào họ cũng đến lấy.Mà hôm nào báo có đọng lại nhiều tôi đem gửi nhờ những xạp báo ở bệnh viện 115 bán dùm .Mấy chỗ này bán suốt ngày , ế cũng chẳng bao nhiêu.”Như để chứng minh cho lời giải thích của ông ,vừa ngớt mưa liên tục có người ghé mua báo .Ai cũng ra đi chóng vánh vì họ vừa dừng xe là ông đã cầm sẵn những tờ báo trong tay rồi .
Ông lão chìa tờ giấy bạc 10 ngàn và bảo tôi :” Cái ông nhà giáo về hưu này thương tôi lắm .Ngày nào cũng lấy 2 tờ TT và TN và đưa tiền chẵn ,không khi nào nhận 2 ngàn thối lại.Tôi nhớ mãi cái hôm ông giáo mua báo lần đầu đưa tôi tờ 5 chục ngàn rồi đi luôn .Tôi gọi lại trả ông giáo mới hay mình đưa lộn tiền.À, để tôi cho chú coi cái này .” Ông lui cui lục trong chiếc túi nhỏ giơ cho tôi xem cái thiệp cưới mầu đỏ và cười :” Hà hà !...Chú xem này, hôm qua một ông bác sĩ bệnh viện 115 mua báo quen từ mấy năm trước gửi cho tôi thiệp mời dự tiệc đám cưới con trai ở nhà hàng BV quận nhất .Nghe đâu tiệc đặt ở đây sang lắm sợ phải đi tiền nhiều ,tôi không dám nhận nhưng ông bác sĩ nói tôi đừng ngại tốn kém gì cả .Tiền mừng không thành vấn đề .Chỉ cần tôi có mặt là ông vui lắm rồi .”Đợi tôi mở xem xong chiếc thiệp ,ông lão cất lại cẩn thận vào chiếc túi rồi ngước mắt nhìn tôi phân bua :” Ông ta nói thế chứ tôi tính rồi ,sẽ bỏ phong bì đúng mức để không ai xem thường mình .”Vừa lúc đó trời mưa trở lại có phần nặng hạt hơn .Tôi chào ông ra về .
Hình ảnh ông lão bán báo ven đường thật thà,vui tính được nhiều người yêu mến còn đọng lại trong tâm trí tôi suốt cả đoạn đường .

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..