“Xin cho một người vừa nằm xuống,thấy
bóng thiên đường cuối
trời thênh thang !”
Ngày 12.5 vừa qua là một ngày thật buồn
với tôi khi Uông Đình Thịnh, người bạn sinh viên ,bạn đồng nghiệp ,đã qua đời
sau cơn bạo bệnh. Nơi bạn nằm xuống ở tít mù xa ,tận Florida bên Mỹ ,gia đình hạn chế phúng
viếng nên bạn bè nhiều người không hay biết nói chi đến việc tiễn đưa .
Cuối 1967, Thịnh có giấy nhập ngũ học khóa 27 SQTB Thủ Đức. Chúng tôi chia
tay, kẻ dạy hậu phương người phải ra tiền tuyến. Mãi đến thập niên 1970, chúng tôi
mới gặp lại khi bạn được biệt phái về Sài Gòn dạy học tại 1 trường trung học tỉnh
hạt ở Tân Phú .Thịnh cưới vợ năm đó, 1 cô giáo sắc nước hương trời quê ở Long
An, tôi được bạn chọn làm phù rể. Hoàn cảnh cho phép ,2 anh em rủ nhau ghi danh
học Văn khoa Sài Gòn nhưng cầm mảnh bằng đại học chuyển dạy trường đệ nhị cấp chưa
được bao lâu thì chế độ VNCH xụp đổ .
Phải hơn 1 tuần sau biến cố 30.4, tôi mới tịnh tâm đi thăm thú bạn bè xem ai còn lại,
ai đã ra đi. Đến căn nhà quen thuộc nằm ở 1 con hẻm cạnh nhà thờ Ba Chuông ,
tôi được song thân bạn cho hay vợ chồng Thịnh đi từ tối 30.4, hai đứa chở nhau
ra bến Bạch Đằng leo lên chiếc tầu cuối cùng của hải quân Sài Gòn kịp chạy ra
khơi trước lúc rạng đông .
Tôi thẫn thờ khi khi bố mẹ Thịnh bảo
:” Chắc chúng đi được rồi vì nếu trúc trắc thì giờ đã về nhà…”. Tâm trạng rối bời,
tôi yên lặng nghe chuyện Thịnh ra đi lòng chạnh buồn nghĩ chắc chẳng bao giờ
gặp lại bạn.Nhìn tủ sách quen thuộc của Thịnh ,tôi nảy ý muốn xin 1 cuốn đem về
làm kỷ niệm, bố Thịnh gật đầu lấy đưa ngay. Về nhà tôi ngồi thừ nhìn cuốn sách
.Đó là cuốn Từ điển Việt Nam của Thanh Nghị ,dày trên 1500 trang ,mỗi danh từ đều
có ghi chú tiếng Pháp.Nhớ ngày mua nó ,Thịnh khen sách soạn công phu rất hữu
ích cho người thầy và những ai muốn rèn luyện ngoại ngữ.Tôi mở trang đầu lấy
bút ghi hàng chữ :”Của người bạn không bao giờ gặp lại, Tân Phú 8.5.75 “ rồi
đem bọc plastic để vào ngăn cao nhất trên tủ sách đầu giường.
Phải đến đầu 1990 tôi mới liên lạc
được với Thịnh qua một người bạn định cư tại Mỹ theo diện HO. Lúc này internet
đã du nhập Việt Nam nên chúng tôi có thể liên lạc nhau qua email.Trong khi tôi ở
Việt Nam được lưu dụng dạy học thì Thịnh ở Mỹ chuyển nghề đi học IT và một thời
gian sau báo tin cho tôi hay đã được tuyển
làm Software engineer tại Liberty Mutual Insurance.
Thịnh mua 1 lô đất cất nhà theo diện trả góp. Sau gần 2 chục năm bạn đã có 1 ngôi nhà có sân vườn thoáng mát tại Orlando thuộc bang Florida, một trong 5 tiểu bang có cộng đồng người Việt lớn nhất ở Hoa Kỳ. Trong mảnh vườn của mình , Thịnh trồng thành công nhiều rau củ hoa trái quê hương. Mỗi lần thu hoạch Thịnh đều chụp hình khoe với tôi những trái cây đầu mùa của mình , thôi thì cam, quýt, mãng cầu,nhãn,mận,ổi… không thiếu thứ gì nhưng tôi ngạc nhiên nhất là bạn còn trồng được cả cây thanh long.
Tôi nhớ 1 lần kèm tấm ảnh những trái khế đầu mùa ,Thịnh có ghi chú kèm theo mấy
dòng chữ :
Thế còn
chùm khế ngọt này…
Quê hương này... thì
sao đây ?!”
Đọc mấy dòng này chắc nhiều người cũng
hiểu và cảm thông tâm tư người viết .Riêng tôi nghĩ Thịnh muốn gián tiếp trả lời
bài thơ ngắn tôi gửi bạn trước đó sau khi nhận rất nhiều status bạn fw có nội dung
liên quan đến ngày 30.4 :
“ Biết bao
người khăn gói ra đi
Con tim
sâu lặng lời thề
Một ngày
nhất định sẽ về quê hương
Thế mà bốn
lăm năm hiu hắt
Câu nói
xưa chẳng vẹn một bề
Thư đi tin
lại hẹn thề
Bạn ơi lâu
quá còn về nữa không ?
Quê hương
khuất bóng hoàng hôn
Thương người
cố quốc dạ sầu vấn vương …“
Ba thế hệ của gia đình “Thinh Uong, Quang Uong and Ryan Uong” đã an
cư lạc nghiệp tại quê hương thứ 2 nên nên với những người định cư nước ngoài “
Quê hương là chùm khế ngọt…”có thể chỉ là hư ảo thời gian .
Bạn bè của Thịnh ,nhất là nhóm cựu học
sinh trường Hồ Ngọc Cẩn ,trường trung học cũ ngày xưa , thường nhận những bài post hay do
bạn sưu tầm được trên mạng.Tôi cũng là 1 trong số những người thường xuyên nhận
được những bài viết gửi từ uongtran…@hot.mail.com. Đọc thấy hay ,tôi thường fw với bạn
bè hoặc post lên facebook chia sẻ để nhiều người cùng đọc ,có khi tôi đưa tên
1,2 người quen thân nhờ fw bạn cũng sốt sắng giúp .Bỗng từ trung tuần tháng
2 vừa qua tôi bặt tin nhắn và email của Thịnh. Thăm hỏi vài người bạn khác mới
hay Thịnh đã loan báo cùng bạn bè từ nay “gác kiếm” về vườn vui thú điền viên…vì qua trên mười
mấy năm ròng rã cũng đã đến lúc mỏi mòn...
Bất chợt đầu tháng 4 ,1 người bạn cùng
khóa SP đang ở Mỹ cho hay Thịnh đang bịnh nặng do ung thư dạ dày tái phát .Tôi
âu lo viết thư thăm hỏi nhưng không nhận được hồi đáp ,chát qua messenger cũng
bặt tin. Rồi… trung tuần tháng 5, tin dữ về Thịnh chính thức được bạn bè ở Mỹ xác
nhận.
Thường tôi hay thông báo trên facebook
tin buồn bạn bè vừa mới ra đi nhưng không hiểu sao lần này khi người bạn thân mất
tôi bần thần chẳng muốn động tịnh gì. Mãi đến khi có người zalo hỏi :”Có
phải anh Thịnh chết rồi
hay không? Tại sao bạn
lại im lặng như vậy? “ Tôi trả lời rằng mình không phải là người vô tình nhưng nỗi
buồn mất mát lần này quá lớn
nên định thư thư 2 sẽ có bài viết dài về người bạn vừa nằm xuống .Còn thông tin
thì hôm 24.5 đã có bạn đồng khóa Phan Trần Đức làm rồi .
Và... hôm nay khi ngồi viết mấy dòng này, những kỷ niệm về người bạn xưa cứ nối tiếp hiện ra trước mặt tôi như 1 cuốn phim quay chậm…Những ngày gắn bó trong trường SP, rồi những ngày vui dạy chung trường Hải Phòng, những ngày rong chơi Trảng Bôm thăm Huỳnh V Ba, buổi du ngoạn cùng hát rong với nhóm Du ca Bùi Công Thuấn tại Hưng Lộc Long Khánh, lần cùng Vũ Sự,bạn đồng khóa , vui đùa trong đám cưới Thịnh Mười ở Long An, những buổi câu cá ở các con lạch vùng Tân Phú…
Khi lá vàng khóc lá xanh rơi thì nỗi
thương tiếc đầy vơi nước mắt .Còn hôm nay lá vàng khóc lá vàng rơi thì hạt lệ mong
manh như làn sương tan đâu mất chỉ còn nỗi đau đọng trong tận cùng tâm can. Ngẫm
lại là 1 người con ngoan đạo với cái tuổi U 81 , Thịnh đã đi hết nẻo đường
của phận người, nhưng dù
ngắn hay dài, đó cũng là cuộc hành trình nhân sinh mà ai rồi cũng sẽ đi qua. Thôi
thì đành phó thác, cầu xin kiếp mai hậu của được bạn yên nghỉ
vĩnh hằng nơi tình thương của Thiên Chúa .
Mru Thang