
Song những người sống ở Sài Gòn lâu năm thì rõ lắm lý lịch của chúng.Đó là các trạm điện thoại thẻ công cộng đang bị “bỏ quên” sau những năm tháng vàng son của thập niên 1997-2007.Khi mà điện thoại đi động ngày càng được đông đảo “thượng đế” ưa chuộng thì dịch vụ điện thoại thẻ không còn hấp dẫn và dần dà nó bị đào thải theo thời gian .Rất nhiều trạm điện thoại thẻ lâu ngày không người sử dụng cũng như không được bảo dưỡng nên bị hư hỏng nặng.Tại nơi đông người ,chúng trở thành chỗ chứa đồ của chú sửa xe, chỗ chứa hàng của bà bán quán bên đường và đôi khi nơi vứt bỏ những gì còn lại qua đêm của dân xì ke ma túy.Tại chỗ vắng vẻ, chúng bị kẻ bụi đời tháo gỡ các bộ phận đem bán ve chai.Và những cây cột màu xanh bơ vơ trong thành phố hiện nay là “di chỉ” của các trạm điện thoại thẻ công cộng vang bóng một thời.

Lẽ ra nếu có tinh thần trách nhiệm thì tập đoàn BCVTVN đã phải mau chóng tháo dỡ các trạm điện thoại thẻ không còn sử dụng đó bởi việc làm này không chỉ thể hiện tinh thần trách nhiệm mà còn góp phần xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp như chủ trương mà UBNDTP đề ra từ mấy năm trước .Tiếc thay cái chương trình hành động ra quân chấn chỉnh trật tự, vệ sinh đô thị, mỹ quan đường phố được tiến hành liên tục mấy năm nay rồi nhưng chưa có giải pháp hữu hiệu để duy trì những kết quả đạt được. Nguyên nhân là do hạ tầng kỹ thuật đô thị tuy được tập trung đầu tư nhưng chưa đáp ứng yêu cầu và tốc độ phát triển kinh tế-xã hội.Ý thức bảo vệ môi trường trong xã hội chưa cao, văn hóa giao thông chưa có chuyển biến tích cực.Và quan trọng hơn cả ,ngay chính một vài cơ quan nhà nước ,như cơ quan chủ quản của các trạm điện thoại thẻ vừa đề cập trên chẳng hạn,còn chưa vào cuộc thì còn nói chi đến nhận thức của cộng đồng xã hội.