20 thg 6, 2018

5 THÁNG 5 ÂM LỊCH - NGÀY GIẾT SÂU BỌ


TOÀN DÂN GIẾT SÂU BỌ

                                                                                  Vũ Thế Long

      Thời ông bà cụ kị tôi còn sống, cứ đến những ngày này, khi thấy bà nội tôi đong gạo nếp, mua men rượu, rửa thúng, chặt lá chuối, lá sen chuẩn bị làm rượu nếp là cả lũ hân hoan reo mừng chờ đợi ngày giết sâu bọ sắp đến.

Sáng sớm hôm ấy, gà gáy sáng, mắt nhắm mắt mở vừa lồm ngồm bò ra khỏi giường, xỏ chân vào đôi guốc mộc là Bà nội đã giục cả lũ mau mau ra súc miệng rồi còn kịp giết sâu bọ. Bà bảo “Sâu bọ phải giết vào buổi sáng thì mới công hiệu”. Mấy chị em tôi hí hửng vội vã múc gáo nước súc miệng qua loa rồi vào nhận phần. Bà chia cho mỗi dứa một bát rượu nếp thơm lừng vừa ngọt dịu lại có vị cay của rượu. Dùng đôi đũa tăm nhỏ xíu cẩn thận gắp  cơm rượu bỏ mồm nhai từng hạt mọng nước men mà thấy ngất ngây. Một cảm giác say say lạ lùng không thể nào diễn tả được. Bà chia cho mỗi đứa mấy quả mận chua. Bọn tôi chấm muối nhai rồm rộp chảy nước dãi.
Bà bảo: “Các cháu ăn như thế thì sâu bọ sẽ chết hết. Trong người ai cũng có con sâu con bọ. Ngày hôm nay là mồng năm, ngày đầu hè nên không giết thì sâu bọ nó sinh sôi nảy nở”…Bà dạy thế thì biết thế chứ tôi cũng chẳng hiểu sâu bọ trong bụng người nó ra làm sao. Thấy bà cho ăn rượu nếp, ăn mận chua là khóai rồi. Lũ trẻ chúng tôi chỉ sợ lỡ ra nuốt phải cái hột mận thì khốn. Người ta dọa: nếu nuốt phải hột mận thì sẽ bị mọc cây trên đầu. Nghe mà hãi.
Bố tôi là người Tây học, ông chẳng tin gì chuyện giết sâu giết bọ kiểu ấy. Ông cũng chẳng tin gì những tục khảo cây hái thuốc vớ va vớ vẩn nhưng tôn trọng bà nội tôi, ông cũng ăn rượu nếp cùng cả nhà. Bà đi hái thuốc treo lên gác bếp ông cũng không phản đối. Mẹ tôi theo lệ làm mâm cỗ tết mồng năm với thịt ngỗng và mâm cỗ có cả dưa hấu nữa.
Nghe mẹ tôi kể thời xưa ngày tết Đoan Ngọ có nhà còn làm “bùa tui bùa túi” cho trẻ con đeo cổ để trừ bệnh. Bà kể người ta lấy các dải vải màu tết lại thành cái bùa tui bùa túi. Bên trong cục vải ấy người ta bỏ vào ít tro đốt từ những con đỉa bắt ngòai ruộng. Có người đồn: nhúm tro ấy đeo một thời gian lại sinh ra lũ đỉa con bò lổm ngổm chui ra khỏi túi. Tôi nghe hãi quá chẳng hiểu thực hư ra sao.

Lũ trẻ chúng tôi khóai nhất là được dịp ăn rượu nếp, quả xanh thỏa thích và chạy nhảy khắp nơi, nghịch đủ trò. Tôi chờ lúc làm thịt ngỗng  chọn cho được những chiếc lông cánh to nhất, cắt lấy khúc cuống lông to để làm cái súng phốc mà đạn là những khúc vỏ dưa hấu được cái ống lông ngỗng xuyên thủng. Ấn cái que vào ống lông ngỗng miếng vỏ dưa nằm trong ống bị khí ép mạnh đẩy đạn ra khỏi nòng bắn ra ngòai với tiếng nổ nhẹ “phốc!”. Bọn con trai thi nhau chế tạo súng bắn nhau cho vui mà chẳng nguy hiểm gì nên chẳng bị ai cấm đóan.

Đến giữa trưa, cả lũ kéo nhau đi xem khảo cây. Cây bưởi bên nhà hàng xóm năm ngóai ra quả lép, quả chua nên bị tra khảo. Người ta bảo phải tra khảo nó thì nó mới ra quả tốt. Một anh chàng trèo lên trên cành đóng giả làm cây. Ông cụ đứng dưới gốc lăm lăm trong tay con dao rựa chém. vào thân cây hạch tội: “Tại sao mày không ra quả? Tại sao lại ra quả lép…! Không ra quả ngon quả ngọt thì tao chém chết …!
Người trên cây giả chịu trận và nhận tội xin tha tội. Xin mùa tới sẽ ra trĩu trịt quả ngon quả ngọt ..
Tôi thấy lạ quá. Cái cây chứ có phải là người đâu mà lại hạch nó như thế? tôi cũng chẳng biết rồi cây có ra được quả ngon hay không. Ai đời lại hạch cây, xử cây như xử quân ăn cắp ăn cướp như thế?
Chúng tôi khôn lớn dần, anh chị em tôi người ra chiến trường, người vào đại học, kẻ đi xa…Chúng tôi không bao giờ quên những kỉ niệm xưa. Sau này tôi theo đuổi ngành Sinh khảo cổ học. Khảo lại những chuyện xưa mới vỡ ra được nhiều ý nghĩa của cái tục giết sâu bọ của ông cha ta.
Xưa kia, dân ta chẳng mấy khi dùng thuốc giun, rất ít người sổ giun bằng thuốc tây. Ăn uống lại tùy tiện, rau cỏ mang trứng giun khá nhiều. Bởi vậy, phải tìm cách lọai bớt những giun sán trong cơ thể. Ăn rượu, quả chua vào buổi sáng là một trong những cách để tống khứ lũ giun ăn bám trong bụng ra ngòai. Cách này vừa đơn giản lại vừa hay vì không làm ảnh hưởng đến những vi sinh vật trong ruột giúp ta tiêu hóa thức ăn hàng ngày.

Tẩy giun bằng thuốc Tây cực mạnh tuy giết được nhiều giun nhưng lại giết luôn cả những vi sinh vật có  lợi trong ruột mình làm cho tiêu hóa rối lọan, chưa chắc đã phải là hay. Dùng cái anh thuốc Tây có phải lúc nào cũng tốt đâu. Dân Nam dùng thuốc Nam là câu cửa miệng của các cụ thuở trước.
Cây cối đôi khi cũng bị bệnh hoặc có những lệch lạc trong phát triển. Chém vào thân cây, dùng gậy gộc đánh vào thân cây gây nên kích thích có thể làm cho cây có những phản ứng thay đổi mà cho ra hoa trái tốt hơn.
Nghĩ bụng ,các cụ xưa thật dân chủ. Úng xử với cây cũng như ứng xử với người thật công bằng. Tao đầu tư cho cây mà cây không cho năng xuất thì tao xét xử, tao phạt. Cây mà vẫn không chịu sửa, không cho hoa thơm quả ngọt thì “trảm”. Âu cũng là bài răn dạy con người của các cụ. Xử công bằng với cây cũng là cách xử với người vậy. Đến cây mà đầu tư không ra năng xuất cũng trảm chứ đừng nói gì đến người. Chuyện tưởng như đùa nhưng đầy ý nghĩa và cũng rất thực tế.
Sau này tôi mới biết thêm tết Đoan Ngọ đối với người Việt mình cũng còn là “tết giỗ mẹ” (Quốc mẫu Âu Cơ).

Tháng Năm ngày tết Đoan dương.
Là ngày giỗ Mẹ Việt Thường Văn Lang”.

Vậy là cứ đến ngày giỗ Mẹ Việt dân ta lại cùng nhau giết sạch các lòai sâu bọ để cho con cháu, nước nhà được luôn luộn sạch sẽ, khỏe mạnh.
Ngày mai là ngày tòan dân “giết sâu bọ” và khảo cây. Bà con chớ nên quên.

Có con sâu nào thì diệt cho hết !
Cây nào mà khảo mãi cũng không
 ra hoa thơm trái ngọt để chỉ tốn 
đất, làm chỗ cho sâu bọ trú ngụ.
 Chặt quách đi cho rồi.

12 thg 6, 2018

TRÚNG TUYỂN ĐẠI HỌC HARVARD NHỜ VIẾT BÀI "LẦN ĐẦU MẶC ÁO NGỰC"



 Chinh phục các ngôi trường số 1 thế giới 
như Harvard đôi khi chỉ cần bạn viết luận 
từ những thứ nhỏ nhất xung quanh mình 
cũng đủ để gây được ấn tượng sâu sắc 
cho các nhà tuyển sinh.

Viết luận về lần đầu mặc áo ngực, nữ sinh Việt trúng tuyển vào Đại học Harvard - Ảnh 1.



      Chắc hẳn các bạn còn nhớ năm 2017, có một cô nữ sinh Việt Nam đã gây sốt cộng đồng mạng khi chinh phục thành công học bổng du học vào Đại học danh tiếng số 1 thế giới Harvard với bài luận về... chiếc áo ngực và cảm giác lần đầu mặc nó. Trong bức thư trúng tuyển chính thức, cán bộ tuyển sinh đã viết tay một câu: "Tôi thực sự rất thích đọc bài luận về chiếc áo ngực của bạn!
***
Tô Mỹ Ngọc (1992) sinh ra ở Long An (Việt Nam) và lớn lên ở Atlanta (tiểu bang Georgia - Mỹ). Cảm hứng của cô bạn xuất phát từ câu hỏi phụ trong đơn đăng ký của Đại học Chicago, Mỹ. Trường yêu cầu một bài luận dài 500 từ với chủ đề về một thứ trang phục quan trọng. Ngọc đã sử dụng lại đề tài này cho bài luận nộp vào Đại học Harvard.
Theo đuổi ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard, khi tốt nghiệp Ngọc xuất sắc nhận giải thưởng danh giá "After Harvard Award" - giải thưởng giành cho những người mà Harvard tin là có khả năng thay đổi thế giới
Mỹ Ngọc tốt nghiệp cấp 3 với điểm GPA tuyệt đối 4.0, cô bạn nộp đơn vào 11 trường ĐH tốt nhất nước Mỹ: Harvard, Columbia, Yale, Chicago, Brown… Kết quả, 10/11 trường đã gửi thư chúc mừng trúng tuyển cho cô gái gốc Việt (ngoại trừ ĐH Yale).
Mỹ Ngọc còn nhận được giải "After Harvard Award" - giải thưởng nhà trường trao cho những nhân vật mà họ tin, sẽ có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới cộng đồng ở bất cứ lĩnh vực nào và có khả năng "thay đổi thế giới" sau khi rời giảng đường Harvard.
Ngọc chia sẻ rằng cô từng rất buồn khi phải mang áo ngực. Một khi mặc áo ngực rồi thì không thể nào không mặc áo ngực nữa. Đối với Ngọc, nó là dấu mốc minh chứng cho sự tan biến của tuổi thơ và những trách nhiệm lớn dần.
***
Hôm nay chúng tôi sẽ giới thiệu cho các bạn nguyên 
văn bài luận đã giúp Mỹ Ngọc chinh phục được các 
nhà tuyển sinh vô cùng khó tính của Đại học Harvard.

"Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình mặc áo ngực. Khi ấy tôi học lớp 5, tôi vừa từ trường về thì mẹ đưa cho tôi một miếng vải màu trắng để mặc bên trong áo sơ mi.
"Bây giờ con đã là một cô gái lớn", mẹ nói. "Con cần phải mặc cái này". Và từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi.
Cũng cùng năm ấy, tôi được dạy rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ chết. Và khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy.
Tôi đã có chiếc áo ngực đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, và chiếc thứ tư của tôi là chiếc áo dành cho một người phụ nữ trưởng thành, loại mà mẹ vẫn thường mặc.

Viết luận về lần đầu mặc áo ngực, nữ sinh Việt trúng tuyển vào Đại học Harvard - Ảnh 2.

Mỹ Ngọc muốn trở thành một bác sĩ

Với mỗi chiếc áo mới, tôi lại loại đi những chiếc áo cũ. Và ở góc sâu nào đó trong tủ quần áo tối tăm của tôi, có một đống những chiếc áo ngực cũ - những sợi vải đã sờn bị bỏ rơi. Trước đây, chúng từng rất rực rỡ khi còn là món đồ hữu dụng; nhưng rồi dần phai mờ khi trở thành những thứ đồ cũ thừa thãi của quá khứ. Chúng tồn tại ở một góc nhỏ của vũ trụ này, và đóng bụi ở đó như những vì sao đã chết - không sự sống, không còn ánh sáng rực rỡ.
Với mỗi chiếc áo mới, tôi cảm thấy bàn tay tàn nhẫn của sự đổi thay đẩy tôi xa hơn vào một con đường mà tôi không thể quay lại. Những chiếc áo ngực mới ấy không còn có sự giản đơn như những chiếc đầu tiên nữa; chúng có thêm thật nhiều những nếp gấp, những mũi khâu, những diềm xếp và hoa văn; và cứ như thể, chúng được tạo ra để chống lại sự phức tạp, rắc rối đang lớn dần trong trách nhiệm của tôi vậy.
Đôi lúc, khi tôi cảm thấy cơ thể mình quá lớn cho chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể, cũng không muốn mua một chiếc áo mới, bởi ý nghĩa tiềm ẩn sau mỗi lần đổi thay ấy - nếu có mỗi chiếc áo mới đồng nghĩa với cái chết của một vì sao… Vậy thì thế giới của người lớn đối với tôi cũng chẳng khác gì đêm đen kéo dài mãi mãi.
Tôi đã cố để không giết chết thêm bất kì ngôi sao nào khác, nhưng sự kháng cự của tôi vẫn chưa đủ, và rồi tôi tìm thấy bản thân mình tiếp tục chất thêm một lớp áo, rồi lại lớp nữa, hết lớp áo này tới lớp khác vào chồng áo ngực cũ cứ lớn không ngừng trong tủ. Với ý nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh tủ quần áo ấy.
Nhưng, tôi đã được cứu rỗi.
Tôi đã học được rằng, cuộc sống này không đi theo một đường thẳng tuyến tính, mà theo một vòng tuần hoàn. Những vì sao mới có thể đã được sinh ra từ những tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đen của cái chết lại được đong đầy ánh sáng của sự sống."

photo-2
          Bài luận với chủ đề vô cùng độc đáo đã giúp Ngọc chinh phục được các nhà tuyển sinh khó tính của ĐH Harvard
Vì vậy, những điều mới được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một hình thù, một hình thức khác để phù hợp với hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới không có nghĩa là tôi đang vứt bỏ đi con người cũ của mình, mà là đang định hướng lại bản thân để thích ứng với những sự thay đổi".
Sự thay đổi, dù nghe thật to lớn và áp lực, thực chất cũng chỉ là một điều tự nhiên – như chồng áo ngực của tôi rồi cũng lớn dần. Dù thật khó để chấp nhận sự tồn tại của những chiếc áo ngực ấy trong cuộc sống của mình, tôi nhận ra mình cũng không thể sống thiếu chúng.
Bởi, khi chúng ta lớn lên hay già đi, mọi thứ dường như càng dễ dàng thay đổi, và chẳng có gì đáng tin cậy hơn một chiếc áo ngực, cho chúng ta sự hỗ trợ, sự giúp đỡ cần thiết từ sâu thẳm bên trong, để chúng ta có thể vững vàng nắm lấy cuộc sống này."

8 thg 6, 2018

XIN EM ĐỪNG NÓI CÂU " XIN LỖI "

MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN
Qui Nhơn trước 75, xin post lên đây 
để mọi người cùng đọc và may ra có 
ai biết tên người viết chăng ?!
            Trân trọng

                                        “Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm.”
Lần đầu gặp anh, chị mới 16 tuổi, nhỏ xíu, tóc bó đuôi gà, đôi môi mỏng lém lĩnh. Hôm ấy, Ba chị đưa về một thanh niên trẻ người Mỹ, giới thiệu người phụ tá của mình với gia đình, anh đã nhìn chị không chớp mắt, … đến khi chị vênh mặt hỏi … “ Tôi có chỗ nào không ổn  ...Anh mới ngượng ngùng sực tỉnh lí nhí …nói câu xin lỗi ….!
Không biết sao anh bị chị thu hút, đến mất hồn mất vía, còn chị thì tỉnh rụi, chẳng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệp của ba mình. Sau đó anh hỏi Ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở, thì chị và anh gặp nhau mỗi ngày ...
Sống chung nhà, nhưng đường ai nấy đi, đối với chị, anh là bạn của Ba, người lớn rồi, nên chị không coi anh như bạn bè của mình, nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi, đến từ Washington DC, nhiệm sở ở VN này là công việc đầu tiên của anh sau khi tốt nghiệp Đại Học. Tuy còn bỡ ngỡ với xã hội VN, nhưng lạ một điều là anh nói tiếng Việt giọng bắc rất chuẩn, và lưu loát như được đào tạo qua trường lớp đàng hoàng.
Anh ít nói nghiêm nghị, nhưng mỗi lần gặp chị, anh lúng túng, mặt mày đỏ gay, làm chị nổi tính nghịch ngợm, muốn trêu anh …
.. Có lần trong bữa ăn, chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên trái vô miệng, nói ngon lắm, và đưa cho anh một trái, bảo ăn thử …, anh cũng tưởng thật, bắt chước chị, bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột, rồi anh sặc, anh ho, anh khóc, còn chị, nhả trái ớt ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh cay quá, có ý giận, cầm cốc nước bỏ lên lầu một mạch …
Đến tối không thấy anh xuống, thấy cũng tội nghiệp, chị sai thằng em, bưng lên cho anh ly nước đậu nành tạ tội, nhưng thằng em xuống nói, Anh ấy không có ở trên lầu, đi đâu rồi ??
Chị có ý đợi, muốn thử coi sau khi ăn trái ớt, mặt mũi anh ra sao ?? . Nhưng mấy ngày liền anh không về, nghe Ba nói với mẹ, anh đi công tác …
Cả tuần không gặp, chị thấy thiếu thiếu, chị nghĩ có lẽ tại mình chơi ác với người ta nên mình thấy có lỗi .. áy náy đó thôi.
Tuần sau anh về, bước vô nhà thấy chị, còn tức nên vờ như không thấy, anh xách va li đi thẳng lên lầu, từ đó anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng .. làm chị thấy .. tự ái ghê gớm luôn …
Một hôm chị đang học thi tú tài, ban đêm ở trường thầy Hai Ngô về, từ đường Nguyễn Huệ đạp xe về tới nhà chị cũng khá xa, vừa tới góc ngã ba hơi tối, xe chị tự nhiên trở chứng, phải dắt bộ về, đường tối chị thấy sợ ma ..
Vừa đi vừa run, vậy mà xui khiến sao gặp anh, đang lái xe đi ngang mặt, tài thật anh nhận ra chị ngay, và de xe ngược lại. Dù đang giận, nhưng chị cũng để anh giúp, đem xe về nhà. Trên đường về anh không nói, chị cũng không …(đang hờn mát mà).
Gần tới nhà, anh quay qua nhẹ giọng hỏi chị :… ” sao em ghét tôi quá thế?? ”.
… Bị hỏi thình lình, chị ấm ớ: ”Tôi có ghét anh đâu?.”
Anh nhìn vào mắt chị, (trời ạ, tối thui, sao mắt anh ấy sáng thế, xanh biếc như hai vì sao …) ... “thế sao em vẫn muốn tôi khóc, để em cười … ?”
Tự nhiên chị thấy lúng túng, …. May quá tới nhà rồi, chị cảm ơn, rồi vội vã xuống xe vào nhà, để anh ngẩn ngơ nhìn theo ….
Đêm ấy lạ ghê, không ngủ được, chị cứ thấy đôi mắt như hai ánh sao của anh chập chờn trước mặt, lần đầu tiên chị mất ngủ về một chàng trai …
Sáng ra, trước khi đi học chị có ý chờ xem có gặp anh không, nhưng không gặp, đến giờ, chị phải đi học thôi. Chiều về chị cũng không gặp. Ba chị nói, anh về nước có chuyện gấp.
Mấy ngày anh không có ở nhà, chị như người mất hồn, chị cứ ra vô, ăn ngủ không yên …Lạ nhỉ, sao tâm trạng mình bất ổn như vậy ?? 
Đến khi anh về, vừa thấy anh bước vô từ cửa, chị mừng như bắt được vàng, ánh mắt long lanh, chị cười nói huyên thuyên. Anh bỏ va li xuống, rạng rỡ nhìn chị, âu yếm lắng nghe, và cuối cùng hỏi chị một câu …:
”Em nhớ tôi lắm hả ??? …“
Câu hỏi bất ngờ, làm chị khựng lại mấy giây, đỏ mặt … như ăn trộm bị bắt quả tang. Xấu hổ quá, (sao anh ta có thể đọc được ý nghĩ của mình thế nhỉ ??? …), chị vờ có việc … kiếm cớ bỏ đi. 
Sinh nhật 17 tuổi của chị, chị mời bạn bè tới nhà chơi, một đám choai choai con nít, nói cười ầm ỉ.. Tới tối tiệc tan, lúc về phòng ở lầu hai, chị thấy anh đứng đó, trong bóng tối, chìa ra cho chị một bó hoa hồng, rồi anh bỏ đi.
Ôm bó hoa, chị hồi hộp… Về phòng, cả đêm chị cứ ngắm bó hoa, từng cánh nhung mềm mại, đẹp ơi là đẹp, mở ra, trong cánh thiệp mỏng có bức thư ngắn kèm theo:
“Em của tôi.
Lần đầu gặp, em đẹp như một bức tranh,
Lần thứ hai gặp, em tinh quái như một con mèo,
Lần thứ ba gặp, con mèo đánh cắp trái tim tôi...
Bây giờ, tôi bắt đền …em để trái tim tôi ở đâu ???
Tôi muốn xin em trả lại …!”
Trời đất! phải làm sao đây, đọc xong bức thư, chị tái mặt … lại cả đêm trằn trọc, sáng ra chị không dám ra khỏi phòng, lỡ gặp anh chàng thì biết ăn nói làm sao ..?? ...
Mối tình của chị bắt đầu như vậy, dễ thương, nhẹ nhàng.
Năm ấy, chị thi tú tài IBM lần đầu ở Qui nhơn. Tràn đầy tự tin, chị xúc tiến thủ tục đi du học …
Nhưng một sáng đầu năm 75, Anh đi SG họp khẩn cấp và không trở về … toàn bộ nhân viên Ngoại giao Mỹ được lệnh rút khỏi VN. Anh gọi điện thoại cho Ba chị. Xin Ông đưa cả gia đình đi, anh sẽ sắp xếp chuyến bay, nhưng ba chị không chịu. 
Anh lại xin Ba chị cho cưới chị để đưa chị theo, nhưng ba chị cũng không chịu, đời nào ông để con gái ông lấy Mỹ ?.
Những chi tiết này chị không hề hay biết, thấp thỏm chờ, và lòng chị có ý trách, sao anh nỡ bỏ đi không một lời từ giã …
Biến cố tháng 4/75 ập tới. Ba chị đi tù (Là nhân viên ngoại giao cao cấp) nhà cửa toàn bộ bị tịch biên hết, giấc mộng du học của chị vỡ tan.
Cả gia đình chị tan tác như chiếc lá rơi rụng cuối mùa, chị buồn đau một thời gian dài …
Rồi chị cũng gượng dậy giúp mẹ bôn ba, buôn bán nuôi đàn em dại. Và chị lấy chồng, hai vợ chồng tương đối hạnh phúc, nhưng lại gặp phải mẹ chồng khắc nghiệt, nên làm chị kiệt quệ tinh thần lẫn thể xác. Chị thất vọng về chồng mình, vì thấy anh rất sợ mẹ, không giúp gì được cho chị, dù bụng mang dạ chửa, chị cũng phải quần quật không khác gì con ở, nên với chồng chị có phần oán trách, và tình cảm chị dành cho chồng, do đó phai nhạt ít nhiều.
Đứa con gái ra đời, cũng không cứu vãn được vấn đề. Mẹ chồng lúc nào cũng chì chiết, hà khắc, chị cô đơn trong gia đình chồng, đến nổi có lần chị xin chồng ly dị, vì thấy mình khổ quá không chịu nỗi. Nhưng rồi … chị phát giác mình mang thai đứa con thứ hai ..
Đành vậy, có những lúc buồn, chị ôm con mà nhớ quay quắt về anh, với những thương yêu cũ, sau này chị đã biết rõ câu chuyện do ba chị trước khi đi tù, đã kể lại với giọng ân hận … ” …. Biết vậy Ba gả con cho nó ..”
      Khi chị biết anh đã tìm đủ mọi cách có thể để đưa chị đi. Nhưng tình trạng hỗn loạn lúc đó, anh không làm sao hơn được, chị tin chắc anh cũng đau lòng như chị, khi phải đành phải xa nhau …và chị chấp nhận số phận, không còn oán trách anh nữa.
       Sau đó không lâu, có một người lạ mặt tới đưa cho má chị ít tiền và địa chỉ & số điện thoại của anh bên Mỹ. Chị cầm đọc, mà hai hàng nước mắt chảy dài, chẳng biết để làm gì, nhưng chị vẫn cất kỹ số điện thoại và địa chỉ của anh, để thỉnh thoảng lấy ra nhìn, mà buồn vời vợi … Mang thai lần này chị yếu hẳn, thai 7 tháng mà bụng chị nhỏ xíu, chị gầy, khô như que củi, nhìn vô gương chị không nhận ra mình, đứa con gái xinh đẹp, nhí nhảnh, năng động năm xưa đâu rồi nhỉ ?.
     Thình lình, một tối chồng chị về, mẹ con rầm rì to nhỏ, có chuyến đi vượt biên. Mẹ chồng muốn mẹ con chị ở lại, để chồng chị đi một mình. Nhưng anh không chịu, đi thì phải đi cùng, lần đầu tiên chị thấy anh cương quyết, cuối cùng mẹ chồng nhượng bộ. Vậy là vợ chồng, con cái chị, dắt díu nhau ra khơi.
      Tàu gặp bão, giông tố tưởng đã nhấn chìm con tàu mấy lượt, vậy mà trời thương, may sao chiếc tàu rách nát vẫn còn tiếp tục chạy. Nhưng mấy hôm sau nữa thì máy hư, hết nước, hết thức ăn, lênh đênh vô định trên biển …Môi nứt nẻ, rướm máu, sức tàn lực kiệt. Mấy lần chị hôn mê tưởng chừng không bao giờ tỉnh lại, trong cơn mộng mị, chị thấy mình về lại ngày mới lớn, vui tươi, nhí nhảnh bên anh, những ngày lãng mạn, tươi đẹp, nhuộm xanh cả bầu trời.
       Hình như giấc mơ đã giúp cho chị thêm chút sức lực, và trời thương, đã có lúc chị thấy mình mở mắt, để thấy đứa con gái bé bõng ngủ vùi trong lòng mình, và đứa con trong bụng có lúc quẫy đạp.Có lẽ nhờ đó, mà ý chí phải sống trong chị trỗi dậy mạnh mẽ, nhưng tới lúc gặp được tàu cứu thì chị một lần nữa chìm sâu vào hôn mê …
         Không biết bao lâu, khi chị tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh xá xa lạ, tâm trí hoang mang, mơ hồ, chị hỏi đây là đâu ? Qua người y tá bản xứ, chị biết đây là một đảo thuộc Mã Lai.Biết mình đã tới bến tự do, nhưng quá yếu, chị lại hôn mê, trước khi ngất, không hiểu sao trong tiềm thức, như một lời trăn trối, chị rút cái địa chỉ, giấu trong lai áo, đưa cho cô y tá, nhờ đánh giùm điện tín cho người này, nói chị đang ở đây.
      Qua hôm sau, trong cơn thập tử nhất sinh, cái thai có triệu chứng sinh non, mà chị lại quá yếu, Bác sĩ đang lo lắng, không biết có cứu nỗi cả mẹ lẫn con không ? ..
Trong cơn mê, chị nghe tiếng khóc của chồng, và cảm giác hơi ấm bàn tay nhỏ nhắn của đứa con gái bé bỏng vuốt ve trên mặt, chị như được được hồi sinh lần nữa …Bác sĩ quyết định mổ. 
       Như cơn gió lốc..Anh của những ngày tháng cũ, vẫn cao gầy, dáng thư sinh, tuy khuôn mặt bơ phờ, mái tóc nâu rối bời, và cặp mắt xanh lơ, giờ đã không còn sáng như hai vì sao nữa, bởi từ lúc nhận được điện tín, liên lạc được với Liên Hiệp Quốc để xác minh, anh đã không hề chợp mắt ...
       Chuyến bay tốc hành đã đưa anh tới đảo nhỏ này, và giờ đây, đứng nhìn chị bé bỏng, hôn mê trên giường bệnh.Trước khi đi qua đây, trong đầu anh không hề nghĩ tới chị đã có chồng, con, và một đứa nữa sắp chào đời …
       Đứng đó nhìn chị, anh đau đớn, xót xa, đầu óc Anh tràn đầy xúc động, anh véo tay mình mấy lần, để biết chắc, đây không phải là một giấc mơ.Khoảnh khắc, đau đớn, ngỡ ngàng rồi cũng qua đi, Anh thảo luận với bác sĩ, nói chuyện với chồng chị, giới thiệu sơ về mình, và anh khẩn cấp liên lạc bệnh viện lớn nhờ giúp đỡ.
      Ngay ngày hôm đó chị được trực thăng, chuyển về bệnh viện lớn ở thủ đô Kuala Lumpur, với sự chăm sóc đầy đủ nhất Chị được cứu sống, cả mẹ lẫn con.
Biết chị đã vượt qua cơn nguy hiểm, lòng anh rộn rã. Đứng bên ngoài phòng, nhìn đứa bé gái sinh non, lớn hơn con mèo một chút, ngo ngoe trong lồng kính, cảm giác tràn ngập thương yêu như chính con mình. Anh ngỏ lời với chồng chị, xin làm cha đỡ đầu của đứa bé ...
        Trước hôm về lại Mỹ, Anh & Chị lần đầu nói chuyện trực tiếp với nhau ở bệnh viện, khi chị đã tỉnh táo. Bên giường bệnh, nhìn chị, ốm xanh như chiếc lá. Ánh mắt yêu thương, anh như ngàn lời muốn nói, nhưng anh biết, có rất nhiều điều cần phải giữ lại cho riêng mình. 
Chị nhìn anh cảm kích ?, biết ơn ?. Những thứ này có nghĩa gì với những điều chị đang chất chứa trong lòng. Nhưng cũng như anh, chị biết mình không thể nói, hay biểu lộ ra những gì mình đang nghĩ … , tự nhủ lòng … phải quên thôi … !
      Ánh mắt nhìn nhau thăm thẳm như biển sâu, chị chỉ nói được một câu ” Em xin lỗi …..”
Có những niềm riêng một đời giấu kín ...
Như như rong rêu chìm đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi …
        Trước lúc chia tay, anh trao riêng cho chồng chị một phong bì, bên trong có một xấp tiền mặt (USD). Chồng chị tự ái, không nhận, nhưng Anh cứ bắt chồng chị phải nhận, anh nói:
“Cứ coi như tôi cho mượn, sau này, anh có thì trả lại cho tôi …”
Bốn tháng sau, giữa năm 1980 gia đình chị chính thức định cư ở San Jose, California USA …
       Thời gian qua nhanh, hai năm sau đó, chị có thêm một thằng cu Tí ra đời, nhìn ba đứa con, ngày mỗi lớn. Chị giờ đã bình thản hơn, sóng gió trong lòng đã dịu đi nhiều.
Mỗi năm đến ngày lễ lớn, hay sinh nhật của từng đứa con chị , Anh đều gửi thiệp, gửi quà. Nhưng hai bên không ai nói chuyện trực tiếp, chị thấy vậy cũng tốt, thôi thì … cố coi như “.. chỉ là giấc mơ qua”.. !
         Hai vợ chồng chị đều đi học lại, có nghề nghiệp ổn định và đời sống kinh tế vững vàng. Món tiền 3 ngàn dollars năm xưa, chồng chị gởi trả lại cho Anh sau 3 năm tới Mỹ ..… Nợ tiền đã trả được … nhưng nợ tình thì sao ??.
Có một điều làm chị bứt rứt là anh không lấy vợ, 40 tuổi anh vẫn sống độc thân …công việc của anh đi nhiều, và anh lấy công việc, bận rộn làm vui ...Mẹ anh thỉnh thoảng nói chuyện với chị qua điện thoại Bà thương chị như con, dù chưa bao giờ gặp, tuy nhiên bà biết mặt chị, qua tấm ảnh trong phòng anh.Những gì bà ấy nói, thường làm chị buốt nhói trái tim, làm chị cảm động đến khóc được, và qua bà, chị biết được toàn bộ cuộc sống của anh …
Hai người đàn bà, cùng nắm giữ trái tim một người đàn ông. Chị gọi bà bằng Mẹ, các con chị gọi bà là bà Ngoại (Grandma).
      Một chiều mùa thu, Bà gọi cho chị biết Anh đang ốm nặng.Chị muốn đi thăm lắm... nhưng vì công việc làm không thể nghỉ, hơn nữa có những lý do tế nhị, chị không đi được. Chị chỉ có thể gởi một bình hoa thật đẹp vào bệnh viện cho anh.
      Hôm biết anh xuất viện, chị gọi điện thăm, nhưng anh còn yếu, chưa nói chuyện được. Mẹ anh, vừa khóc, vừa nói vớí chị: "Con biết không ? Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp gửi hoa tới bệnh viện rất nhiều... nhưng cho đến lúc xuất viện, ngồi trên xe lăn, còn rất yếu, mà nó chỉ ôm khư khư bình hoa của con, đem về nhà, để bên đầu giường” Chị khóc !
Hai năm sau đang giờ làm việc mẹ anh gọi báo tin anh hấp hối, cuộc giải phẫu tim không thành công.Chị bỏ hết công việc lên thăm anh lần cuối, đi cùng chị có con bé giữa, đứa bé năm nào nhờ anh mà được sống sót …
        Nhìn anh thoi thóp trên giường bệnh, chị khóc như chưa bao giờ được khóc, lần đầu cũng là lần cuối, chị khóc thương cho tình yêu của Anh và của chị. Khóc thương cho người đàn ông, đã yêu chị bằng một tình yêu bền bỉ, không bao giờ ngưng nghỉ, chưa hề đòi hỏi ở chị một đều gì ..!
Trong một lúc hiếm hoi, tỉnh táo, anh bình thản, nhìn chị với ánh mắt tràn ngập thương yêu … Anh cười, bảo chị đừng buồn, đời sống có sinh, có tử. Anh cám ơn thượng đế, đã cho anh gặp và yêu chị. Chị đau đớn nghẹn lời, cũng chỉ nói được một câu ” Em xin lỗi ..”
Ánh mắt xanh lơ, cái nhìn đằm thắm, anh thu hết tàn lực nói với chị rằng: "Nếu có kiếp sau, em đừng nói câu xin lỗi ...”
           Đám tang anh vào một ngày đầu mùa Đông ….. buồn. Anh ra đi ở tuổi 46 tuổi.
Chị trở về cuộc sống thường ngày, thế gian này từ nay thiếu vắng anh … nhưng trong lòng chị, anh vẫn có một chỗ …. đặc biệt dành riêng.
       Ba tháng sau đám tang anh, chị nhận được thư mời của luật sư, sẵn dịp chị bay lên thăm mẹ anh, bà đã già đi nhiều sau cái chết của con trai...Hôm mở di chúc của anh, chị mới biết, cả ba đứa con chị, đều có phần trong tài sản của anh để lại, số tiền không nhiều, nhưng dư đủ cho cả ba đứa, vào học những trường đại học danh tiếng nhất.
       Chiều tàn, bên ngôi mộ anh, chị lặng lẽ thầm thì những lời thương yêu mà lúc anh còn sống, chị đã không thể nói.Theo gió chị gửi tới anh, những lời của một tình yêu, mà chị biết, kiếp này và… cho tới kiếp sau chị vẫn ao ước được có, cũng như được gặp lại.Văng vẳng bên tai chị nghe có tiếng anh thì thầm “Nếu có kiếp sau, xin em đừng nói câu “Xin lỗi”….

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..