.......Ông lão vui vẻ tiếp chuyện tôi ,bảo ai mua báo của mình chỉ một lần thôi là nhớ mặt liền và nhớ cả báo gì người đó mua .Bởi thế những lần sau khách tới mua chưa nói đã thấy ông cầm sẵn tờ báo họ định mua trong tay rồi .Ông nói mình bán báo tại chỗ này đã trên mười năm . Lúc mới ra bán ,ông ngồi sạp có mái che .Nhưng từ khi nghị định 36 ban hành, ông phải dẹp sạp và chấp nhận ngồi bán bên lề đường .
........Nhìn mái tóc bạc gần hết ,hàm răng đã rụng mấy chiếc ,tôi đoán ông khoảng trên dưới 65 tuổi .Nhưng ông cười cho hay mình đã sang tuổi 76 .Tôi hơi ngạc nhiên vì thông thường người lao động vất vả trông già hơn tuổi thực.Vậy mà trước mắt tôi , một ông lão đã vào cái tuổi “thất thập cổ lai hy” mà trông vẫn còn rất mạnh khỏe và minh mẫn. Hỏi tên ,ông nói tên thực của mình là Phú nhưng Sáu là tên gọi quen dùng.Nhìn ông lão tuổi tác đã cao mà vẫn còn phải lao động kiếm sống ,tôi thấy thương thương và chợt nhen nỗi nhớ về người cha sớm quá vãng của mình .Tôi nói :” Ông đã lớn tuổi lẽ ra cần được nghỉ ngơi thư giãn mới phải .Chứ bán báo vất vả thế này...”Ông Sáu lắc đầu ngắt ngang lời tôi :”Mấy đứa con tôi cũng từng đòi tôi nghỉ bán ở nhà chơi với các cháu .Nhưng tôi đã quyết còn sức khỏe thì còn làm việc chứ chẳng ngồi không sống nhờ.”Tôi hỏi thăm ông làm nghề gì trước lúc về hưu thì được ông tâm sự :”Trước đây,tôi làm nghề tài xế lái xe khách .Làm nghề này bận rộn từ sớm tinh mơ đến tối mịt ,có khi đèn đường đã lên cũng chưa về nhà .Tuy bận rộn suốt ngày nhưng tôi rất yêu thích nghề lái xe .Hôm nào buộc phải nghỉ do đường sá hoặc xe hư ,tôi buồn bực cả ngày .Ham làm việc riết đã trở thành thói quen không bỏ được.Bây giờ ngày ngồi bán báo vài ba tiếng thì hề hấn gì .Có thể ai đó xem việc bán báo lề đường là tầm thường , nhưng với tôi - nói thật tình - có việc làm như thế này là vui lắm rồi .Tuy thu nhập chả nhiều nhặn gì nhưng tôi sống tự lập được.“
.......Nghe những lời ông nói ,tôi thầm phục một người già nhưng vẫn yêu lao động ,không muốn sống nhờ vả người khác .Tôi hỏi ông :”Khi nghỉ làm tài xế, ông được lãnh lương hưu không ?” Ông Sáu mỉm cười lắc đầu :”Tôi lái xe thuê chú ơi ! Mà lương tài xế xe khách thì vô chừng ,tùy thuộc loại xe và tuyến đường.Vào những năm ba mươi ,bốn mươi tuổi ,nhờ sức khỏe còn sung mãn tôi kiếm sống vững vàng, gia đình gần chục người sống khỏe ru.Khi đó tôi là một lái xe giỏi ,có kinh nghiệm, được hành khách tin tưởng nên chủ xe nào cũng mến .Bây giờ có tuổi xa nghề rồi đôi lúc nghĩ quãng đời ngày trước thấy nhớ làm sao .A, mà nhà chú ở gần đây không ? Cho tôi địa chỉ để chiều nào rảnh tôi tạt qua rủ chú đi chén thịt chó ,ở cái tiệm “Cờ Tây” trong hẻm cách đây mấy trăm mét thôi. Chủ tiệm là con gái thứ ba của tôi đó ! “ Nói dứt câu ,ông Sáu cười khà khà .

...... Nhìn đồng hồ thấy mình quấy quả ông lão bán báo đã khá lâu,tôi đứng dậy kiếu từ .Ông Sáu vỗ vai tôi nói thỉnh thoảng ghé chơi .Tôi cảm động trước sự cởi mở chân tình của ông lão ,mới quen biết thôi đã xem tôi như người bạn thân thiết .Tôi xin phép được chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm .Ông vui vẻ chấp nhận ngay .Chụp xong ,tôi xiết chặt tay ông và nói : “Chúc ông luôn mạnh khỏe ! Bao giờ ông mới nghỉ bán báo đây ? ” Ông Sáu nở nụ cười hồn hậu nói :”Tám mươi tuổi tôi mới nghỉ bán báo !”