19 thg 9, 2011

Truyện ngắn "Thằng Bi"

      Chú Thích
        Truyện "Thằng Bi" được vào viết năm 2006 khi Hội Nhà văn Việt Nam kết hợp với Ủy ban dân số, gia đình và trẻ em phát động cuộc thi viết ký và truyện ngắn “Vì hạnh phúc tuổi thơ”.Đề tài mà cuộc thi hướng tới là các trẻ em lang thang, trẻ em bị xâm phạm tình dục và trẻ em phải lao động nặng nhọc trong điều kiện độc hại và nguy hiểm.
                                                                           *****
    Hàng xóm của  tôi có con trai từ Mỹ về chơi.Anh ta đi du học tự túc đã hơn10 năm đến nay mới trở về thăm nhà .Tôi nghe bà mẹ khoe con trai của mình đã nhập quốc tịch Mỹ ,vài năm nữa sẽ bảo lãnh cha mẹ qua bển xum họp một nhà. H,tên anh ta , hay sang nhờ vợ tôi làm mấy việc linh tinh như sao giấy tờ, gửi thư,mua một vài thứ lặt vặt với lý do không có thời giờ hoặc bảo là rất ngán chạy Honda trong cái thành phố quá nhiều xe cộ như hiện nay .Tôi không thích dáng kênh kiệu ta đây Việt kiều của H nhưng vợ tôi lại sẵn sàng làm những việc H nhờ vả vì thích các món quà trả ơn hấp dẫn của anh ta .Tôi ít giáp mặt H vì đi làm vắng cả ngày nhưng thằng Bi ,đứa con trai chín tuổi của tôi, lại quan hệ thân thiết với anh ta .Nó mê anh Việt kiều nhà bên như một thần tượng.Trong mắt nó, H là hiện thân của sự giàu có và sang trọng từ mái tóc được chải chuốt cẩn thận đến áo quần xài toàn hàng hiệu ,đồng hồ Rolex đắt tiền , đôi giầy Italy luôn bóng lộn.Tất cả những thứ ấy đã làm cho thằng bé “tâm phục ,khẩu phục”và mơ mộng. Hễ đi học về, thấy bóng dáng anh ta có ở nhà thế nào nó cũng dấm dúi chạy sang .Vợ tôi lúc đầu còn ngăn cấm con nhưng trước những món quà mua chuộc tình cảm hậu hĩnh mà H đã tặng, thì việc la rày chỉ là chiếu lệ và dần dà nàng chẳng buồn để ý nữa .Qua tháng thứ hai ,thằng Bi được H kêu sang chơi cả vào buổi tối.Có một hôm, hết chương trìnhTV ,tôi mới thấy nó trở về nhà với dáng vẻ mệt mỏi khác thường .Tôi chận lại hỏi :”Sao con đi chơi khuya thế thì làm sao còn sức để mai đi học sớm ? Gần thi học kỳ rồi đó !”
         Nó chỉ cúi đầu “dạ” nhỏ rồi lặng lẽ đi về phòng ngủ .Sau lần đó, thằng Bi ít qua chơi với H vào những lúc tôi có mặt ở nhà .
        Từ ngày kết bạn với người con trai hàng xóm, thành tích học tập trong sổ liên lạc của Bi giảm sút thấy rõ.Thứ hạng hàng tháng đang từ khá giỏi tụt xuống trung bình .Chưa hết, một bữa ,cô giáo chủ nhiệm viết thư mời vợ tôi đến trường để báo cho biết thằng Bi nghỉ học không phép 3 buổi .Cô đưa cho vợ tôi xem bản kiểm điểm trong đó Bi khai:”Em trốn học để đi chơi với H ,anh Việt kiều ở nhà kế bên.”Đi làm về nghe vợ kể lại ,tôi hết sức ngạc nhiên và bất bình bởi suốt mấy năm qua, từ lớp một tới lớp ba ,con tôi có bao giờ bị giáo viên ghi ngày nào trong sổ liên lạc là nghỉ học không phép đâu. Thế mà nay nó dám trốn học đi chơi đến 3 buổi.Thật hư hết chỗ nói ! Vô kỷ luật như vầy thì làm sao có thể duy trì danh hiệu học sinh giỏi ở năm lớp bốn này được cơ chứ ? Tôi bực tức nói với vợ :” Anh vắng nhà suốt ngày nên việc chăm sóc thằng Bi học hành phải giao cho em .Thế mà nó lại hư đốn tới mức này. Đúng là con hư tại mẹ !”Vợ tôi không phản ứng gì khi nghe tôi trách cứ.Nàng chỉ thở dài , vẻ đăm chiêu lo lắng hiện trên nét mặt khiến tôi cảm nhận thái độ của nàng có có cái gì là lạ ,không bình thường .Nhưng vì sao thì tôi không rõ ,bởi mãi về sau tôi mới hiểu ra . Bực mình quá, tôi nện cho thằng con một trận nên thân rồi sang nhà hàng xóm để nói chuyện cho ra lẽ .
       Ông bà ta thường bảo “Tránh voi chẳng xấu mặt nào ”, không hiểu có đúng trong trường hợp của tôi chăng mà suốt khoảng thời gian tôi giận dữ nói như tát nước vào mặt thế mà cả ông bố lẫn bà mẹ anh chàng Việt kiều cứ ngồi “Dạ ,dạ, vâng, vâng…” và “Chúng tôi hiểu…“ chứ  không đốp chát lại tôi câu nào.Tôi áng chừng như họ đã lường trước được hành động của mình vì đã nghe vọng qua nhà tiếng la lối của tôi với vợ con và tiếng khóc của thằng Bi lúc bị ăn đòn.Chả là hai nhà chúng tôi chung vách gỗ và sân trước chỉ ngăn bằng mấy sợi dây kẽm gai giăng sơ sài . Tôi như đánh vào chỗ không người nên cũng phần nào hả dạ ,đã nư.Hai ông bà hàng xóm ngồi lặng thinh chiụ trận ,nghe tôi nói xong,họ thì thầm trao đổi với nhau .Sau đó ,ông già đứng dậy, bằng giọng buồn và chậm rãi, ông xin lỗi về những gì con trai mình đã làm phiền gia đình tôi .Ông hứa sẽ mua vé máy bay cho con trở về Mỹ sớm ngay khi nào có thể được .
         Khi H đi rồi ,tôi những tưởng đã giải quyết xong mọi chuyện vướng mắc của anh ta với thằng Bi .Nhưng tôi đã lầm ,bởi chỉ hơn hai tháng sau, một vụ việc đau lòng đã xẩy với ra với thằng Bi và H chính là tác nhân dẫn đến hậu quả vô cùng bất hạnh cho gia đình tôi .
       Trong một nạn xe cộ trên đường đến trường, thằng Bi bị gãy chân .Nó bị chảy máu rất nhiều nên các bác sĩ đã phải tiếp cho nó đến 2 bịch máu.Sau ca phẫu thuật ,thằng Bi phải nằm điều trị trong nhà thương mất nửa tháng .Vợ chồng tôi khốn khổ vì con không may bị tai nạn nhưng cũng thấm cảm ơn trời vì cái chân gãy của nó nối lại được nguyên vẹn, không ảnh hưởng gì đến việc đi đứng sau này.
        Hôm xuất viện , bác sĩ điều trị mời riêng tôi vào văn phòng nói chuyện.Thái độ của ông ta có vẻ căng thẳng khiến tôi lo lo .Linh tính cho tôi thấy dường như có chuyện gì chẳng lành .Nét mặt có vẻ trầm tư, ông bác sĩ cứ nấn ná thời gian mời tôi uống cho hết tách nước trà .Cuối cùng rồi ông mới đằng hắng giọng và nói :“Trong việc đều trị cho cháu ,như gia đình đã biết ,chúng tôi đã phải truyền máu.Việc này buộc phải làm xét nghiệm xem máu của cháu thuộc nhóm nào .Với kỹ thuật hiện đại , người thấy thuốc có thể biết rõ được cả những căn bệnh mà người xét nghiệm máu đang mắc phải .Sau khi đọc xét nghiệm, chúng tôi phát hiện cháu bị nhiễm HIV. Đây là một trường hợp đặc biệt vì cháu còn nhỏ chưa quá 10 tuổi .Thú thật, tôi đã suy nghĩ rất lung, không biết có nên báo cho gia đình biết rằng con quý vị đã bị nhiễm căn bệnh chẳng ai muốn này không. Tôi rất hiểu sự lo lắng của các bậc cha mẹ  khi con em mắc bệnh, nhất là gia đình chỉ có một con và chẳng giàu có gì. Kinh nghiệm cho tôi biết ,có lẽ cháu mới nhiễm trong thời gian gần đây thôi bởi nếu nguồn lây từ cha mẹ khi mới sinh ra thì xác xuất là rất ít vì nếu thế bệnh đã phát rồi .Chính vì vậy hội đồng khoa bệnh viện đã uỷ nhiệm cho tôi chỉ thông báo với gia đình vào ngày hôm nay .”
       Tôi cố gắng kiềm chế bản thân bằng cách cắn chặt hai hàm răng để không cho tiếng kêu thảng thốt tuôn trào ra từ nỗi đau đớn lớn chưa từng có trong đời .Tôi bíu chặt hai bàn tay vào thành ghế để khỏi phải gục xuống mặt bàn .Đôi chân tôi bủn rủn và mất cảm giác ,dường như chúng đã rời khỏi thân xác tôi .Mắt tôi mở to ,nhìn trừng trừng về phía trước song nào trông thấy gì đâu.Tôi ngồi lặng người trân mình chịu đựng nỗi thống khổ của một người cha nghe tin con mình vướng phải căn bệnh quái ác nhất trên đời. Không biết bao lâu thì tôi mới hoàn hồn để nhận ra mình ngồi đối diện với ai và ở đâu .Ông bác sĩ rất cảm thông tâm trạng của tôi .Ông không nói gì chỉ lặng lẽ choàng tay qua vai dìu tôi ra ngoài hành lang, nơi vợ con tôi đang đứng đợi để cùng lên xe ra về .Chúng tôi gọi một chiếc taxi và leo lên. Người bác sĩ đưa một tấm card visit cho tôi và nói :”Nếu gia đình cần tham vấn gì ,hãy liên hệ với tôi ,đừng ngại”.
         Về đến nhà ,tôi về phòng đóng cửa ,nằm vật ra giường suy nghĩ.Phải giải quyết tai ách gia đình ra sao đây ?Tôi cầm tấm card visit của ông bác sĩ trên tay, xoay tròn và nghắm nghía .Tôi tự nhủ nếu mình cứ câm lặng thì sẽ chẳng có gì ầm ĩ .Cuộc sống gia đình tôi vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày .Vợ tôi nào hay và con tôi cũng chẳng hề biết .Chỉ đến khi nào bệnh AIDS phát ra thì mọi sự sẽ tính sau .Nhưng tôi nghĩ lại ,điều gì sẽ xảy ra nếu như nó phát sớm chứ không phải đợi từ 5 năm tới 10 năm ? Còn nữa ,vì sao con tôi laị bị nhiễm HIV và nhiễm trong trường hợp nào ? Nó còn quá nhỏ để đua đòi bạn bè đến mấy nơi ăn chơi trác táng của bọn nhà giàu.Nó cũng không thể nhiễm bệnh từ bất kỳ người thân nào được cả .Cách đây 10 năm trong khi lập gia đình ,hai đứa chúng tôi là những sinh viên đi đầu trong phong trào thi đua hiến máu của trường đang theo học .Nếu nhiễm HIV thì họ đã cho biết ngay và làm gì có chuyện chúng tôi kết hôn ?Chợt trong đầu tôi loé lên một nghi ngờ.Có lẽ nào lại như vậy?
       Tôi tông cửa chạy khỏi phòng hối hả đi tìm mẹ thằng Bi.Vợ tôi đang lúi húi trong bếp chuẩn bị cho bữa cơm ngon mừng ngày con xuất viện.Tôi tức tốc kéo vợ về phòng mặc cho nàng ngơ ngác vì ngạc nhiên.Sau khi khóa trái cửa phòng ,hai tay tôi nắm chặt hai bờ vai nàng , nghiêm giọng : ”Em nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời ,nghe rõ chưa ?”
       Vợ tôi hoảng sợ:”Anh ! Anh sao vậy ? Anh nói gì em nghe sợ quá ?
       Tôi lắc mạnh vai nàng và gằn từng tiếng :“ Thằng... Bi... bị... nhiễm... HIV ! Bác sĩ vừa cho anh hay…Em biết vì sao không ? Vì sao ?... Vì sao ?... Nói đi !...
      Tôi buông vai vợ tôi và ngồi phịch xuống giường .Mặt nàng trắng bệch ra ,giọng thảng thốt:”Trời !...Vậy là con chúng ta tiêu rồi! Trời ơi là trời ! Con ơi là con !... “ Tôi vùng dậy đưa tay bịt miệng nàng, khẽ nói :”Không được la to ! Muốn lối xóm bu đến hay sao ? Cũng không thể cho thằng Bi biết .Cô có hiểu điều này không ? Vợ tôi bụm mặt ngồi phệt xuống đất khóc rưng rức .
      Tôi đợi dăm phút cho nàng vơi nỗi đau rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi : ”Bây giờ em nói đi ,em biết những gì về hành vi của thằng Bi khi nó sang nhà bên cạnh chơi ? “
      Vợ tôi oà khóc khi tôi vừa nói xong.Nàng khóc to đến mức thằng Bi phải gào lên ngoài cửa phòng : ”Mẹ ! Mẹ ơi ! Mẹ !...”Tôi còn đang lúng túng chưa biết phải làm gì thì vợ tôi lặng lẽ đứng dậy mở cửa phòng đi lên gác lửng .Thằng con tôi níu áo chạy theo nhưng nàng giựt tay nó ra và lục lọi cái gì đó trong ngăn kéo tủ.Khi trở xuống ,vợ tôi giúi vào tay tôi một chiếc phong bì có gì dày cộm ở bên trong .Tôi mở ra rất đỗi ngạc nhiên khi thấy trong đó một xấp tiền đô với nhiều mệnh giá khác nhau ước chừng phải đến một vài ngàn .Tôi tròn mắt nhìn vợ mình,không thể hiểu ý nàng nói gì và những đồng tiền này ở đâu mà ra ? Nhưng liền đó ,trong đầu tôi bỗng mối lo ngại lúc nãy lại lởn vởn.Có thể nào đúng đó là sự thật chăng ?
       “Lỗi tại em cả ,mình ơi ! ”Bất chợt ,vợ tôi ôm chầm lấy tôi và thốt ra lời thú nhận đó.Trong giọng nói đẫm nước mắt ,nàng thuật lại cho tôi nghe xuất xứ của những tờ đô la dơ bẩn đó và vì sao chúng lại có thể lọt vào ngăn tủ kín đáo của gia đình .Tấn thảm kịch về nỗi bất hạnh của thằng Bi như một khúc phim quay chậm từ từ hiện ra trước mắt tôi .
       H sang Mỹ học nhờ gia đình khá giả.Tiếng là sinh viên du học nhưng H chẳng học hành gì cả .Suốt mấy năm trời H chỉ học cách ăn chơi . Đến ngày sắp bị trục xuất về nước thì may mắn chạy được đường dây làm hôn thú giả để tiếp tục ở lại đất Mỹ. Cũng vì thương con ,cha mẹ H đã khánh kiệt tài sản sau vụ này. Hai ông bà già giờ đây chỉ sống qua ngày bằng những đổng lương hưu khiêm tốn .Còn H hết nguồn trợ cấp buộc phải nghỉ học .Anh ta kiếm sống bằng cách nhận làm những việc mà người bản xứ chê.Những tháng ngày  sống chui lủi trên đất Mỹ ,con người của H đã tha hóa .Anh ta đã trở thành một tên “gay ” nổi tiếng trong giới ăn chơi của những người Mỹ gốc Việt. Năm nay ,nhờ trúng quả một phi vụ chạy thuốc “lắc”,anh ta rủng rỉnh lên máy bay vù về Việt Nam một chuyến.Tiếng là về thăm cha mẹ nhưng kỳ thực là để H đổi khẩu vị ăn chơi của mình .
      Về đến nước ,H thất vọng vì khó tìm ra những “boy”,những “gay” đồng điệu . Trong lúc đang chán chường thì hắn chợt nảy sinh một ý đồ đen tối khi nhìn thấy thằng Bi. H tìm cách tiếp cận con tôi bằng những món quà , những lời dụ dỗ đường mật.Thằng bé thơ ngây trong trắng những tưởng H là người lịch thiệp ,thương người nên sẵn sàng sang nhà chơi mỗi khi anh ta rủ rê.Nhưng nó có biết đâu đàng sau cái bề ngoài thân thiện ,những lời nói ngọt ngào ,H.đã giăng bẫy rất chu đáo để con mồi khó bề thoát ra .Qua vài ngày, bằng nhưng món quà tình cảm ,H đã chinh phục được thằng Bi khá dễ dàng. Bi hớn hở khoe với bạn bè mình có được một người anh kết nghĩa giàu sang.Một bữa, hắn dụ Bi vào phòng riêng để tìm cách dẫn dắt thằng bé phục vụ thú tánh của hắn .Thật tình H cũng không nghĩ mình làm cái chuyện ấy với thằng Bi mau chóng như vậy.Chỉ tại Bi ngây thơ ,chân thật quá nên vội tin ngay rằng H bị căn “bệnh lạ” lâu lâu bệnh lại phát ra mà chỉ có cách nhờ ai thật thân thiết “hút chất độc” ra thì mới chữa được .Thằng Bi cả tin nghe lời làm theo có biết đâu rằng mình bị lạm dụng tình dục. Để cho Bi không tiết lộ cho người khác biết hành vi xấu xa của mình , H căn dặn thằng bé không được cho người thứ ba biết bởi nếu tiết lộ ra thì cách chữa không còn hiệu nghiệm. Cứ mỗi lần thoả mãn xong ,thằng Bi được hắn bồi dưỡng 10 đô .Quá rẻ so với giá của bọn “gay” mà hắn phải trả ở Mỹ. Vợ tôi phát hiện ra việc làm kinh khủng của con mình sau đó không bao lâu .Với bản tính hồn nhiên của trẻ con,thằng Bi khoe nó có tiền đô và gửi mẹ giữ dùm .Khi vợ tôi lục vấn ai cho, nó khai ngay nhưng giấu chuyện nó “chữa bệnh “ cho H Làm gì có chuyện cho không những đồng tiền đô dễ dàng như vậy nên vợ tôi bắt Bi phải khai thật ra nếu không sẽ mách bố và cấm cửa không cho chơi với H nữa .
     Nghe con kể lại việc làm của nó với H,vợ tôi sửng sốt, bàng hoàng trước sự việc. Nàng không thể ngờ H lại bắt con mình làm một công việc như thế.Song thay vì ngăn cấm con và tố giác hành vi đồi bại của H thì nàng lại chần chừ suy tính. Do lòng tham lấn át lương tri cùng sự thiếu hiểu biết ,vợ tôi cứ tưởng rằng con nàng là con trai có mất mất gì đâu trong việc lạm dụng tình dục của H.Vợ tôi mờ mắt với tính toán : nếu mỗi tuần thằng Bi kiếm được 5-7 chục đô thì chỉ vài ba tháng thôi ,nàng đã có một số tiền lớn gấp nhiều lần tiền tiết kiệm cả năm của hai vợ chồng.Nàng hình dung ra chiếc xe gắn máy đời mới mà hai vợ chồng hằng mơ ước chẳng bao lâu sẽ sớm trở thành hiện thực .Mãnh lực của đồng tiền đã lấn át lương tri nên nàng kín như bưng với tôi và buông thả cho đứa con dấn thân làm cái việc làm nhơ nhuốc mà nàng không lường hậu quả.Không ai biết tên H còn bày trò bẩn thỉu gì với thằng Bi trong mấy buổi trốn học đi chơi cùng anh ta. Nếu không có việc giáo viên chủ nhiệm thông báo việc thằng Bi trốn học thì con tôi sẽ còn bị chìm trong vũng bùn nhơ đến bao giờ .Để cho con trai lâm vào hoàn cảnh bất hạnh ,lỗi về phần tôi cũng rất lớn .Nghĩ lại ,tôi tự trách mình là một người cha thiếu sót bổn phận với gia đình ,với con cái.Giá như tôi gần gũi với thằng Bi hơn ,biết chia sẻ trách nhiệm với vợ hơn thì sự việc đâu đến nỗi đau khổ thế này.Giờ đây, tất cả đã muộn màng .Tên tội đồ Việt kiều kia đã cao chạy xa bay và thằng Bi ,đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng ,đã vướng phải căn bệnh thế kỷ.Với cái chết đã được báo trước của đứa con,tương lai gia đình tôi  trở nên đen tối hơn bao giờ hết.
        Nhìn nét mặt phờ phạc đớn đau của vợ ,tôi biết nàng đang trong tâm trạng khổ sở và dằn vặt tột cùng .Nàng đã không ngờ lỗi lầm của mình lại đưa đến tai hại nghiêm trọng như thế này cho thằng Bi .Chẳng chóng thì chầy, rồi nó cũng sẽ biết sự thật . Có phép lạ gì khiến nó không sụp đổ và quỵ ngã như bao người khác chăng ? Còn vợ chồng tôi phải làm gì cho nó bây giờ đây ? Tôi chợt nhói con tim khi tưởng đến một ngày nào đó bệnh AIDS sẽ phát ra và mạng sống của con tôi sẽ bị tử thần cướp đi ngay trước mắt mình.Tôi lạnh cả người không dám suy nghĩ tiếp nữa .Vợ tôi nói với đôi mắt nhoà lệ :”Tội nghiệp con chúng ta ! Nó sẽ chết.Làm sao cứu con .Mình ơi !...”Nàng run rẩy,sợ hãi tưởng chừng như sắp lìa thằng Bi đến nơi rồi .Thế mới biết được uy lực của thần chết mạnh mẽ dường nào và nỗi sợ hãi của loài người trước cái chết từ thuở hồng hoang đến cuộc sống văn minh hiện đại vẫn không hề thay đổi.Bất giác tôi tự hỏi, nếu phát hiện bản thân nhiễm HIV thì mình sẽ làm gì ? Có thể nào tôi sẽ bình thản mỉm cười và đi tiếp quãng đời còn lại được chăng ? Lúc này ,tôi không thể nào có câu trả lời cho mình được .
        Trong tâm trạng rối bời,tôi gọi điện thoại cho người bác sĩ theo số đã ghi trên tấm card visit hỏi thăm một số vấn đề .Mau chóng tôi được ông bác sĩ hồi đáp và mời đến nhà để hướng dẫn cụ thể về những việc cần phải làm .
      Tiếp xúc với vợ chồng tôi,bác sĩ T,người tôi liên hệ,cho biết :”Việc quan trọng trước tiên là ông bà phải bình tĩnh . Nếu hốt hoảng sẽ đi đến các hành vi nóng vội mà đứa trẻ là người bị thiệt thòi nhiều nhất .Hãy quên đi kẻ đã lây nhiễm cho cháu. Hãy sống bình thường với cháu như trước  tới giờ để tránh ảnh hưởng đến tâm lý của nó. Song ông bà cũng cần nắm vững một số  nguyên tắc cơ bản trong việc sống chung với người bệnh  ngõ hầu tránh được mặc cảm sợ hãi không đúng khi chăm sóc cháu và cũng  là để ngăn ngừa tránh lây nhiễm cho người khác một khi AIDS đã phát ra . Tôi khuyên ông bà không nên coi cuộc đời cháu đã đã hết, vì nếu có cuộc sống lành mạnh, lạc quan, dinh dưỡng hợp lý, tâm lý thoải mái, thì mang HIV 10 năm , 20 năm và lâu hơn nữa vẫn không có triệu chứng chuyển thành AIDS .”
    Vợ tôi không giấu nổi nỗi vui mừng khi nghe bác sĩ T nói đến đây nên vội ngắt lời:”Quả thật vậy sao thưa bác sĩ ?Thực tế có trường hợp nào như vậy chưa ?”
     Mỉm cười ,bác sĩ T cho biết :” Một cô gái người Mỹ Rebekka Armstrong nhiễm HIV từ năm 1986 tìm đến rượu, ma tuý và từng tự tử trong tâm trạng chán nản tột cùng. Được cứu sống, được khuyên giải, cô quyết định dành những ngày còn lại của đời mình để làm những điều hữu ích cho xã hội và cho những người bị nhiễm HIV.Đển nay 20 năm qua ,cô vẫn sống và được ca tụng là nhà vô địch chống HIV .Tôi còn nghe kể một người nước ngoài đang làm việc trong tổ chức POLICY Việt Nam mang HIV 23 năm rồi vẫn khỏe mạnh bình thường.”
       Trước khi ra về ,hai vợ chồng tôi còn được  bác sĩ T cho địa chỉ của trung tâm tư vấn về HIV/AIDS. Bác sĩ khuyên chúng tôi nên tìm đến vì ở đây có những người hiểu được những khó khǎn của người bệnh  và gia đình .Họ có thể giúp gia đình cách thức chăm sóc cũng như hỗ trợ thuốc men cho người bệnh .Trung tâm có cả những người đang bị nhiễm HIV tình nguyện đến nhà để cùng chia sẻ vui buồn và tương trợ nhau.
       Đã năm năm trôi qua ,giờ đây thằng Bi đang học lớp 9 tại một trường THCS. Nó đã biết mình bị nhiễm HIV như thế nào và tự bao giờ.Chúng tôi đã cho nó hay sự việc từ khi bước lên cấp hai,thời điểm không quá muộn và cũng không quá sớm theo như hướng dẫn của trung tâm tư vấn .Sớm quá nó có thể gặp cản trở từ bạn bè và phụ huynh trong môi trường học tập ở cấp 1 vì chuyện một đứa trẻ bị nhiễm HIV học chung trong lớp chưa dễ dàng được dư luận chấp nhận . Chưa kể nó có thể bị buộc phải thôi học như đã có trường hợp xẩy ra vì ban giám hiệu bị áp lực rất lớn từ phiá hội phụ huynh học sinh .Trễ quá , nó có thể  bị xốc về mặt tâm lý không chịu nổi những nối tuyệt vọng chán sống dễ dẫn đến các hành vi nông nổi như nghiện rượu,hút xì-ke,chích choác hoặc nghiêm trọng hơn chọn cái chết để thoát ra khỏi sự hành hạ của những cơn trầm cảm triền miên .
       Tôi còn nhớ mãi hình ảnh thằng Bi vào buổi chiều cái ngày chúng tôi quyết định thông báo cho nó biết rõ căn bịnh hiểm nghèo mà nó vô tình mắc phải. Những tưởng hôm đó chúng tôi sẽ phải đau lòng khi chứng kiến phản ứng của đứa con.Thế nhưng may mắn biết bao cho vợ chồng tôi vì thằng Bi lại tỏ ra khá bình tĩnh.Thay vì tái mặt sợ hãi và có các hành vi thiếu kiềm chế do tinh thần mau chóng suy sụp như thường thấy ở nhiều người khác,nó ngồi cúi đầu im lặng,đôi mắt buồn dưng dưng dòng lệ .Vợ tôi nhẹ bước đến bên nó bóp mạnh hai bờ vai như muốn tiếp thêm sức cho đứa con .Nó vụt đứng lên choàng hai tay ôm chặt vợ tôi ,đầu gục trên vai nàng rồi nức nở khóc.
       Những ngày sau đó,gia đình tôi tiếp nối cuộc sống như không có điều gì xảy ra.Thằng Bi vẫn đi học bình thường nhưng hàng tuần tôi chở nó đến trung tâm tư vấn về HIV/AIDS vào sáng chủ nhật để các nhân viên nơi đây giúp đỡ nó hiểu đúng về căn bệnh của mình để từ đó có nhận thức đúng đắn trách nhiệm với bản thân ,gia đình và xã hội.
        Có lẽ các cô chú trong trung tâm tư vấn đã làm tốt cho Bi vưọt trên cả kỳ vọng của vợ chồng tôi bởi mỗi ngày đi học về nó tỏ ra thương cha mẹ hơn lúc trước.Điều này biểu hiện qua hành vi tích cực làm việc nhà mỗi khi rảnh rang sách vở.Bất ngờ hơn với tôi khi thấy con mình ngày càng học tập rất tiến bộ và chăm rèn luyện thân thể.Nó tâm sự với mẹ rằng một người nhiễm HIV chỉ có thể sống lâu dài và khoẻ mạnh đòi hỏi phải có nghị lực rất lớn để nhìn thẳng vào tình trạng bệnh tật của mình.Nó hy vọng sau này sẽ noi gương những người đồng cảnh ngộ, ngay cả khi bệnh AIDS đã phát,vẫn cố gắng vượt qua số phận không may để hễ còn sống ngày nào thì phải sống hữu ích với đời.
       Tôi phải cám ơn trời, phật và thượng đế vì thằng Bi con tôi đã có được phẩm chất thật vững vàng như vậy chắc phải nhờ phúc phận, nhờ ơn trên ,bằng không nó đã giống như bao người bất hạnh đi trước ,chỉ suốt ngày ngồi ủ rũ, gặm nhấm nỗi đau của mình thì chắc nó đã không còn sống đến ngày hôm nay.

11 thg 9, 2011

Không ngủ được



          "Nghe cái nghe của mình, thấy cái thấy của mình, nói cái của chính mình", gọi là Tự Tứ. Không thường hằng Tự Tứ thì một năm ít ra cũng phải được 1 ngày. Tôi cũng k dám nói mình thường hằng Tự Tứ nên chọn Tự Tứ vào tháng 7 và để chắc ăn nên tôi nhập thất. Do đó tháng 7 hàng năm tôi không đi xa cũng như không đi off mà chỉ tiếp bạn bè đến thăm và vài lần cà phê cóc trong xóm.
Sáng nay cà phê với Trung Thu mà giọng hơi khàn. Đùa với TT rằng "lần nào gặp TT cũng giọng hơi khàn, chắc tại hôm qua uống rượu với Lãng Tử Sàigòn và Cướp Biển nhiều quá nên khàn". Thực ra tôi biết mình khàn giọng bởi suốt đêm qua không ngủ được.
         Tôi thường ít ngủ, mỗi đêm chừng 4 hoặc 5 giờ. Do đó, suốt đêm không ngủ được ắt phải có lý do. Một lý do duy nhất là có ai đó trong số người thân của tôi xảy ra chuyện. 10 ngày trước cũng tình trạng này, thì sáng sớm tên đệ tử Phan Quốc Vinh của tôi ở Nha Trang điện thoại báo rằng:
- Con đã nhập bệnh viện ung bướu nè sư phụ ơi 
- Trời, sao vậy?
- Tự nhiên con bị nổi cái hạch ở cổ, bệnh viện ngoài đó chuyển vô đây nhưng từ hôm qua tới giờ còn chưa đến phiên thứ tự khám của con nữa, huhu"...
        Lần này tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến cho ai nên cứ nằm tĩnh tâm đến sáng. Lúc Trung Thu ra về thì đệ tử Thích Nữ Tịnh Duyên điện thoại báo tin thầy Lê Hoàng Chung đang hấp hối. Thế là một người bạn thân hết mực ái mộ tôi vào những ngày ông đã về chiều, một cây đa mẫu mực của xứ Phan thành, một nhạc sĩ giáo viên hiền lành thân thương của trường Phan Bội Châu, một tác giả của những bản nhạc gắn liền từng sự kiện trưởng thành của Phan Thiết... sắp sửa ra đi.
         Hẳn giờ này bài hát "Tình ca Phan Thiết" của bạn tôi vẫn vô tư phát lên trên mỗi chuyến tàu sắp đỗ ga Mường Mán... và tôi, đang trong thất hồi hướng về anh.

   Tôi đến thăm bạn năm 2007, đứng trước ngôi nhà cổ nhất Phan Thiết,
     
         Phan Thiết là nơi các cậu và mẹ ruột tôi định cư thời thơ ấu. Cậu tôi là ông tổ nghề làm chìa khoá Ba Phước, các anh con cậu tôi hiện là chủ tiệm mắt kính Minh Hùng, Minh Nhã, em tôi đang gánh vác hiệu giày Nam Long. Với tôi, Phan Thiết là quê hương thứ 7 sau Quảng Trị (ông ngoại), Huế (bà ngoại), Hà Nội (ông nội), Quảng Nam (bà nội), Cần Thơ (cha mẹ nuôi), và Sàigòn (nơi tôi gần 50 năm sinh sống). Viết về Phan Thiết, Trần Thiện Thanh và Lê Hoàng Chung, tôi có bài thơ đã đăng báo Bình Thuận như sau:
                                      Cố hương
Nàng Tấm xưa
tuy khoác chiếc áo cát vàng óng ánh em vẫn lọ lem
bởi vương nồng mùi cái món thân quen mỗi bữa cơm nghèo không thể nào thiếu được 
cùng vết nứt nẻ khô cằn xứ hoang mạc cô liêu
Yêu em chắc chỉ có chàng say trăng Lầu Ông Hoàng lãng bạt
vài kẻ ôm đàn viết khúc nhạc quê hương
hay người lính xa nhà tương tư biển mặn
và những con người một đời uống nước Mường Giang
Rồi cô tấm đã gặp hoàng tử trong một ngày nhật thực
phố bỗng lên thành
áo lụa kiêu sa
như trong mơ muôn lâu đài hiện lên trên triền cát
Mùi nồng xưa chìm lắng giữa hương hoa
Dẫu em thành hoàng hậu ta vẫn tin em là cô Tấm
thông thái thảo hiền vương giả bao dung
chỉ cần em còn giữ lại một vuông nhà cổ
ta mãi thầm thương gọi…
cố hương!

                                       Thái Thanh Nguyên

9 thg 9, 2011

GIÀ ƠI ! CHÀO MI !



Phần 1_Thư gửi bạn
H thân mến ,
.. ...Cám ơn bạn đã fw cho tôi "Già ơi ,chào mi",một bài viết rất hay về tuổi già.Thú thật mình phải đọc lần thứ hai mới thấy hết được những cái sâu sắc mà tác giả muốn gửi gấm.Hôm sau còn đang nghiền ngẫm những phương cách vận dụng mà tác giả đề ra trong bài viết thì chợt hay tin Từ Ngọc Nam ,người bạn thời trung học Phan Bội Châu khóa V đã qua đời tại La Gi,Hàm Tân,PhanThiết.
Tôi nhớ lại lần cuối gặp Nam là ngày 4 Tết năm 2010 tại buổi họp mặt cựu học sinh Phan Bội Châu ở nhà hàng Đồi Dương Phan Thiết.Hôm đó tôi thấy sức khỏe Nam còn tốt.Bạn đến từng bàn trò chuyện rất vui vẻ và còn mời mọi người khi nào rảnh rang ghé ra Hàm Tân thăm "Từ gia trang" của mình.Từ lâu tôi nghe nói khi về hưu Nam đã bỏ nhiều tâm sức ra xây dựng khu vườn nhà mình thành một nơi thanh cảnh để mời bạn bè đến thù tạc cùng mình ngâm vịnh thơ vui thú tuổi già.Tiếc rằng tôi chưa có dịp đi thì nay Nam đã không còn nữa.Lúc sinh thời Nam hay làm thơ tặng bè ban cùng khóa với bút danh Từ Nguyên Đạo.Trong số những bài thơ có được của Nam,tôi nhớ nhất mấy câu thơ bạn víết trong bài "Nỗi niềm" :
Mỗi độ năm qua tuổi chất chồng
Cố về gặp lại thỏa lòng mon
Từng năm bạn cũ vơi dần mãi
Vời vợi tiếc thương nặng tấm lòng
Đến lúc chỉ còn một đứa thôi
Bạn bè ngày trước đi cả rồi
Nhớ ngày họp mặt đầu năm mới
Thắp nén hương trầm khóc bạn tôi
.Giờ đây ngồi đọc lại mấy vần thơ của Nam,tôi thấy lòng mình xót xa,cảm hoài...Mới hôm nào, Nam khóc bạn bè đi xa.Còn hôm nay, chúng ta ngậm ngùi tiếc thương Nam.Và thời gian cứ vô tình trôi,tuổi già cứ lặng lẽ đến...không gì cản ngăn ,cũng chừa một ai cả.Đó là quy luât bất di dịch của cuộc sống.
Đôi dòng trên tản mạn về Nam,người bạn Phan Bội Châu đã sớm ra đi.Tôi nhắc đến bởi Nam là người bạn già gần gũi với hai chúng ta và cũng gần gũi với vấn tôi đề cập trong lá thư này.Tôi post bài "Già ơi , chào mi" lên blog để nhiều người khác cùng đọc bởi những điều tác giả viết rất đúng ,rất khoa học và có ích cho những ai muốn tiếp thu chúng.Riêng tôi chỉ muốn chia xẻ với H một số ghi nhận của riêng mình bởi bạn là người có nhã ý fw cho tôi bài này.
Chúng ta ai cũng đã sát ngưỡng 70 nên không thấy dội với những gì tác giả viết thẳng thừng ra.Song theo mình "rằng hay thì thực là hay" nhưng không phải ai cũng làm theo tất tật được bởi khi về già thể chất,phương tiện hoàn cảnh mỗi người mỗi khác.Đúng như tác giả viết, khi còn trẻ "Sống phải có những mục đích đáng đeo đuổi" để phấn đấu làm nên sự nghiệp và lúc về già cũng phải đam mê một vài thứ gì đó,chẳng hạn với người Việt chúng ta thí đó là cây cảnh,chim cá ,văn chương nghệ thuật,công tác xã hội từ thiện...Có thế những năm tháng đời người còn lại sống mới có ý nghĩa.
Tiếc rằng hiện nay trong xã hội chúng ta, số người già còn phải vất vả lo toan về miếng cơm manh áo khá nhiều.Về già mà họ không nguồn an sinh xã hội nào đảm bảo :chẳng lương hưu ,không bảo hiểm y tế.Không đủ sống còn nói chi đến tiền tiết kiệm gửi ngân hàng.Không ít người già lại rơi vào hoàn cảnh không thể nương tựa vào con cái.Thiếu những điều kiện cần và đủ như thế thì làm sao người ta có thể thanh thản tuổi già ?Trong lúc đó thì đủ thứ bệnh tật tuổi già không mời cứ rủ nhau tìm đến.
Điều đáng buồn là không ít những người già chẳng phải lo lắng về phương diện vật chất lại không đam mê gì cả.Thời gian hình như thừa thãi ,vì họ sử dụng phung phí,tùy hứng, nếu không muốn nói là chẳng có kế hoạch gì.Lúc đầu họ hăm hở đi du lịch,đi chơi xa nhiều nơi,kể cả nước ngoài,chủ ý đi cho biết đó đây,cho không thua kém người khác kèm với ăn chơi mặc sức như thể để trả thù đời,để bù vớt cho những thiệt thòi không được hưởng thụ trong quá khứ Sau một thời gian đã chán chê hoặc cạn phương tiện,họ mới chịu dừng và chuyển sang hướng tiêu dao ngày tháng vào bài bạc hoặc nhậu nhẹt lai rai với những người cùng sở thích.Có những người tiêu cực ,họ dành phần lớn thời gian cho việc đọc kinh,đi chùa,đi nhà thờ và hầu hết các lúc rảnh rỗi ở nhà là ngồi dán mắt vào ti vi...
Cũng mừng được biết một số người lớn tuổi tiến bộ hơn đã biết vào mạng để hoà nhập với trào lưu tiến hóa xã hội.Ban đầu ,họ vô internet chỉ cốt để đọc báo . Dần dà họ thấy được nhiều lợi ích của internet thay vì đứng ngoài nhìn với thành kiến "internet làm hư hỏng con trẻ,internet kích động các hành vi bản năng dẫn đến tội ác trong xã hội..."Tôi còn nhớ trên một tờ báo mạng,một bác lớn tuổi phát biểu sau khi ngộ ra lợi ích của internet:"Mỗi khi đọc các website hay tôi đều lưu lại và giới thiệu mọi người trong nhà cùng xem.Kiến thức trên mạng quả là bao la và dễ hiểu tại sao người ta có thể ngồi hàng giờ trên máy tính."
Hãy khoan nói đến những lợi ích to lớn của Internet như khám phá thế giới ,học Anh văn ,chữa bệnh tại nhà,mua hàng trực tuyến,tìm đường đi,liên lạc trực tiếo với bạn bè ở nước ngoài ...Theo tôi cái lợi thiết thực trước mắt là vào internet mình được đọc báo thoải mái cả mấy chục tờ báo in,báo điện tử trong nước,kể cả báo nước ngoài không tốn tiền mà tin tức cập nhật rất nhanh thay vì phải chờ đến sáng hôm sau mua báo mới đọc được .
Về già,theo ý tôi,nếu không giúp ích gì cho gia đình,cho xã hội thì chúng ta đừng làm khổ những người chung quanh.Lý do là người già vui,người thân cũng vui. Người già buồn,người thân cũng âu lo.Vậy sao mỗi người già không tự tìm cho mình một hoặc vài niềm vui thích hợp nào mà đam mê cho khuây khỏa để mọi người thân trong nhà cùng vui theo? Khi người ta vui thì bệnh tật bị đẩy lùi ,bệnh nặng trở thành nhẹ và bệnh nhẹ sẽ lướt qua mau chóng
Chốt lại những ý trên và cũng để kết cho lá thư này,mình xin được mượn lời tác giả Chu Dung Cơ trong bài "Tâm sự tuổi già":"Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui...Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó. Đó cũng là một sự giải thoát."
Thân ái
.....................................................******.........................................................
Phần 2.Nguyên tác "Già ơi!Chào mi!"
(Bài của tác giả Nguyễn Văn Sở do bạn H forward)

       Anh em chúng ta người trước kẻ sau ai rồi cũng già. Làm sao tránh được ! Đã có "sinh" là có "lão". Một giai đoạn tất yếu của cuộc sống. Nếu ngày đầu tiên mình sinh ra mà đã biết nghe, biết nói, nếu có ai bảo rằng mỗi ngày mình lớn lên là một ngày mình sẽ già đi, và tiến dần về cõi chết, chắc chắn là mình đã không tin. Tại sao lại bi quan vậy ?
Nói chi chuyện giả tưởng nghe như lối đặt câu với mệnh đề giả định trong một lớp học ngoại ngữ, ngay trong những giai đoạn trưởng thành từ thuở niên thiếu cho đến khi lăn lóc vào đời, có mấy ai ngừng lại vì những bận tâm liên quan đến lão suy hay lão hoá, trừ những thiền sư hay những chú tiểu trong chùa. Giòng sống cứ thế mà cuốn trôi đi, mỗi kiếp nhân sinh như một chiếc lá giữa giòng, trôi từ đầu nguồn ra sông,ra biển. Đâu có như con cá hồi (salmon) sau năm năm ở biển lại quay ngược trở về nguồn để sinh, để chết !
      Trong lớp sinh lý học phổ thông, học sinh trung học đã được biết về tiến trình già-chết của các tế bào trên thân thể con người. Từng giây, từng phút. Nhưng biết để mà biết. Đó chỉ là chuyện tăng trưởng và đào thải trong thân thể con người ! Hay trong lớp siêu hình học nhập môn, khi nêu lên những vấn nạn về cuộc sống như "Ta là ai ?", "Ta từ đâu tới ?" hay "Ta sẽ đi về đâu ?", thì cũng chỉ là để đáp ứng một nhu cầu giới hạn nhất định trong phạm vi lớp học. Rời khỏi trường rồi, còn mấy ai nhớ những buổi hăng say thảo luận về các vấn đề triết lý trừu tượng ngày xưa ? Còn bao nhiêu chuyện quan trọng,bức bách hơn. Chuyện bây giờ lo đã muốn bức hơi, đa mang chi chuyện của ngày mai, chưa tới.Nhưng cái già nó vẫn tới và tới với mình chầm chậm, từ từ.Nhiều khi nó đến rồi mà mình vẫn chưa hay. Sở dĩ như vậy là vì hình như ai cũng phải qua một giai đoạn tự phủ nhận (self-denial) trước khi chịu nhận là mình bắt đầu già. Giai đoạn này dài ngắn còn tùy ở cá tánh và hoàn cảnh của mỗi người. Thật sự ra phải nói là cũng có người tuy tuổi đời còn thấp, nhưng trong cách suy nghĩ hay ứng xử xem ra thì đã có những phản ánh tiêu biểu của người già như phản ứng chậm chạp,nói năng lẩm cẩm, xoay trở vụng về, để đâu quên đó, còn đi lại thì như
là người chỉ còn nửa bầu sinh khí. Lại cũng có người tuy tuổi tác đã cao nhưng lúc nào cũng mau mắn, nhanh nhẹn, nói năng mạch lạc,lớp lang, đầu óc minh mẫn, sáng suốt, ưa thích những sinh hoạt ngoài trời như tắm biển, chơi thể thao, sẵn sàng tham gia các buổi họp mặt với bạn bè, không quá ngần ngại, đắn đo trước những chuyến đi xa, bao giờ cũng sốt sắng, vui vẻ, lạc quan, biết sống trọn vẹn với cái bây giờ thay vì bận bịu, lo toan về cái tương lai, chưa tới.
Trong phạm vi bài này tôi không muốn kể lại đây những nhận định của các nhà chuyên môn về tuổi già và người già khi họ giải thích "thế nào là già" hoặc "tại sao ta già". Tôi chỉ muốn chia xẻ một số ghi nhận của chính bản thân mình, một người cũng đã quá cái ngưỡng 60,về những biến đổi tâm sinh lý trong con người mình cũng như về những khó khăn khi đối phó với những dấu hiệu biến đổi đó trước khi chấp nhận "chung sống hòa bình" với nó.Do đó mà có cái tựa đề như trên là"Già Ơi, Chào Mi !"
           Tục ngữ Anh có câu "A man is as old as he feels, and a woman as old as she looks", nghĩa là cái già của đàn ông tùy thuộc vào cảm nghĩ của chính anh ta. Nếu anh ta vẫn cảm thấy mình trẻ trung,khỏe mạnh, thì tuổi tác có quan hệ gì đâu. Cũng như đối với người đàn bà,nếu dung nhan vẫn tươi tắn, mặn mà thì già trẻ cũng thế thôi, nhắc đến làm chi.Tựu trung già hay không là tùy ở cái đầu của mình. Bởi thế tôi rất tâm đắc với câu trích dẫn (không có ghi rõ tác giả) sau đây trong tập sách "Già ơi ! Chào bạn !" của BS Đỗ Hồng Ngọc mà Anh Hà Quí Phú, một bạn đồng nghiệp cũ cùng tuổi ở Đà Nẳng, vừa gởi cho: "Age is mostly a matter of the mind ! If you don't mind, it doesn't matter"(Tuổi tác là chuyện cái tâm, nếu ta không thèm quan tâm, chả có vấn đề tuổi tác !) Nếu mình ngồi lại với nhau và hỏi nhau "Bạn thấy mình già từ lúc nào ?" thì chắc chắn là mỗi người sẽ trả lời một cách, không ai giống ai.Nói như một người bạn của tôi, anh Tôn Thất Khoát : "Nếu ra bãi biển Santa Monica hay Malibu mà tình cờ được xem một màn quay"Baywatch" với những nữ tài tử trẻ trung, hấp dẫn trong show này diễn xuất bằng xương bằng thịt ngay trước mắt mình, nhởn nhơ, khêu gợi, mà trong lòng vẫn thấy dửng dưng, nguội lạnh thì phải nhận là mình đã già." Tếu, nhưng không phải là hoàn toàn sai. Khi chất testosterone trong cơ thể mình đã càng ngày càng khô cạn thì phản ứng như vậy, đâu có gì là khó hiểu ! Thật sự ra đối với các nhà khoa học thì dấu hiệu sinh lý của tuổi già đã được nghiên cứu từ lâu. Đại loại, nếu bỏ qua các giai đoạn chuyển tiếp từ tuổi 20 đến tuổi 60 mà chỉ so sánh một người đã quá 60 với thời anh mới 20 tuổi, thì theo Curtis Pesman,tác giả cuốn "How a Man Ages," ta có thể ghi nhận những thay đổi như sau:
-Da mỏng hơn và chùng xuống, độ co giản của da càng ngày càng giảm sút,và qua nhiều năm tháng biểu lộ vui, buồn, sướng, khổ,những nét nhăn trên mặt đã hằn sâu và lớn.
-Tóc bạc, thưa, và nhẹ hơn, đường kính của tóc chỉ còn 86 microns (1 phần triệu của 1m) so với 101 microns hồi 20 tuổi.
-Hai tròng mắt bị co lại, mức độ ánh sáng vào đến võng mạc giảm đi,khó phân biệt được sự vật trong tối, do đó mà khi đọc cần phải có ánh sáng đủ.
-Tai không còn nghe được tiếng động trên tầm 10,000 hertz, như tiếnghót của chim, vì chức năng chuyển thể độ rung từ tai ngoài vào tai trong đã suy thoái.
-Men răng càng ngày càng mòn dần vì quá trình nhai, nghiến, trong khi đó lợi răng co rút lại, làm lộ rõ khoảng trống giữa các chân răng.
-Xương mất dần calcium, trở nên xốp, dòn, dễ gãy, lớp sụn ở các đầu khớp không còn nguyên vẹn, chất nhờn giữa các khớp khô đi, sinh ra di chuyển chậm, khó khăn.
-Tim không còn bơm đủ máu ra khắp châu thân, một phần do cholesterol đóng dày trên thành động mạch làm tim phải hoạt động nhiều hơn mới bơm được máu đi.
-Các cơ bắp làm cho phổi hoạt động bình thường suy yếu dần, độ co giản của lồng ngực yếu đi, làm cho lượng dưỡng khí hít vào chỉ còn bằng một nửa thời 20 tuổi.
-Trọng lượng của thận giảm từ 20% đến 30%,sức lọc chất thải của thận chỉ bằng nửa hồi trẻ, và sức chứa của bọng đái cũng chỉ còn chừng một nửa (8 fluid ounces, khoảng non 230cl).
Với năm tháng qua đi, khối não cũng rút nhỏ lại và giảm trọng lượng, hàng tỷ tế bào não bị mất đi, trí nhớ bị giảm sút.
       Những thay đổi trên thì ít nhiều ai cũng nhìn thấy, nhất là nơi người khác.Với tôi, đèn đỏ đầu tiên báo động tiến trình lão suy đã bắt đầu là cách đây 7 năm, lúc tôi phải vào Bệnh viện Hoag ở Newport Beach để mổ tim và thay van (mitral valve). Trước khi vào phòng mổ tôi cũng đã cố tìm đủ mọi lý do để tự thuyết phục cho quyết định của mình, mà lý do nặng ký nhất vẫn là "wear and tear." Có tốt đến đâu mà dùng lâu ngày cũng phải mòn, phải rách. Cũng như chạy xe thì đến lúc cũng phải thay 4 vỏ xe. Cũng như cái máy giặt trong nhà,cái lò trong bếp, hay cái bóng đèn trên trần. Sử dụng cẩn thận đến đâu đi nữa thì đến lúc hỏng cũng phải thay. Nhưng thay van là để được sinh hoạt bình thường trở lại, đâu có nghĩ là cơ thể mình đã bắt đầu già !
Rồi 3 năm sau khi mổ, theo khuyến cáo của những người có thẩm quyền, tôi lại phải ngưng chơi tennis, một thú tiêu khiển cuối tuần mà bao nhiêu năm ròng tôi thích thú đeo đuổi với tất cả hăng say,nhiệt tình. Lý do là chứng đau nhức phần lưng dưới (lower back) cứ dai dẳng, không dứt. Bản án thứ hai: Sau khi xem hình quang tuyến chụp phần lưng dưới, bác sĩ phán là tuy chưa trầm trọng nhưng đã có dấu hiệu suy thoái giữa các khớp xương L2-L3, L3-L4, và L4-L5 là các khớp xương ở phần lưng dưới, nghĩa là chất nhờn đã khô đi, lớp sụn bao quanh các khớp đã mòn (Multilevel Degenerative Disease), khoảng cách giữa các đốt xương sống ở vùng này đã rút ngắn lại, và các ngạnh của khớp xương đã bắt đầu nhô ra (Multilevel Spondylosis). Tóm lại đây là dấu hiệu của bệnh lão suy. Nhưng nói là "bệnh" thì nghe ghê quá ! Làm sao tuổi mình mà gọi là già !
      Tuy nhiên với bản án khắc nghiệt đó tôi bắt đầu âm thầm tìm cách cưỡng chống lại, ít nữa là cũng để "trì hoãn chiến". Theo các bác sĩ tây y thì không có thuốc chữa. Có loại thuốc với hỗn hợp của hai chất glucosamine và chondroitin được quảng cáo ầm ĩ là có thể làm giảm đau ở các khớp thì Cơ quan Quản trị Thực và Dược Phẩm (U.S. Food & Drug Administration) lại chưa chuẩn nhận là có giá trị lâm sàng.Đồng thời nó cũng có thể có phản ứng nghịch đối với các loại thuốc làm loãng máu. Chất nhờn giúp các khớp chuyển động dễ dàng, tự nhiên, là của "trời cho", đến một tuổi nào đó sẽ khô dần đi, không có thần dược nào có thể tái tạo nó lại được. Nhưng các bác sĩ đông y lại quả quyết là được. Đau ở lưng là do gan nóng, hoặc thận suy. Nếu kiên nhẫn uống theo toa của các vị này bảo đảm sẽ lành. Thế là lại âm thầm đi bổ thuốc, nghe thầy nào hay, dù xa đâu cũng tìm đến, thuốc sắc (ba, bốn chén còn một), thuốc tể, thuốc ngâm rượu. Thử hết, xem có kết quả gì không. Nhưng cái đau âm ĩ vẫn còn ! Cái khó đối với tôi còn ngặt nghèo hơn so với những anh em khác cùng bịnh trạng là tuy đau nhưng không thể dùng các loại thuốc giảm đau hiện có vì sợ phản ứng nghịch với loại thuốc làm loãng máu (Coumadin) mà tôi vẫn phải uống hằng ngày sau khi thay "van nhân tạo" bằng kim loại.
     Song song với những cố gắng chữa trị bằng thuốc, tôi còn tìm cách thăm dò, luyện tập theo nhiều phương pháp khác nhau, mỗi cách đều có một mức độ công hiệu nhất định, do bằng hữu hoặc các anh chị sinh viên đã từng có thời học ngoại ngữ với tôi biết tôi đau nên đề
nghị luyện tập thử. Cũng xin kể ra đây những môn tôi đã có tập qua để có anh em nào đồng bệnh cùng trao đổi kinh nghiệm cho vui:
-Yoga (Hatha Yoga và Pitales Yoga) tại các trung tâm 20-Hour Fitness. Khí công Thiếu Lâm Tự, theo cách hướng dẫn của tác giả Wong Kiew Kit trong cuốn Chi Kung for Health and Vitality.
-Phương pháp thở sâu, chậm, nhẹ, và đều trong cuốn Wujishi Breathing
Exercise của tác giả Men Den.
-Phương pháp Đạt Ma Dịch Cân Kinh.
-Phương pháp Thiền Vô Cực do Thầy Tôn Thất Hanh, nguyên giáo sư Quốc Học, Huế, giới thiệu.
-Phương pháp Hồi Xuân gồm năm thế tập của các tu sĩ Tây Tạng do Peter Kelder thuật lại trong cuốn Ancient Secret of the Fountain of Youth.Thái Cực Quyền.
          Tôi đã tập qua các phương pháp được giới thiệu cũng như một số phương pháp khác do các bạn thân quen vốn là võ sư chỉ giáo mà tôi không tiện kể hết ra đây, mỗi môn tôi tập một thời gian để tìm xem phương pháp nào phù hợp cũng như thuận tiện và công hiệu với mình nhất. Mấy năm gần nay tôi cố gắng đều đặn tọa thiền mỗi buổi sáng (theo Sổ tức quán) và tập Thái Cực Quyền là chính. Và đã thấy có phần nào giảm đau, không gay gắt như những năm trước đây.
         Điều đáng nói không phải là chuyện phải kiên trì tập luyện, vì đây là nhu cầu sinh tử, mà chính là mình phải trực diện với thực trạng của thân thể mình, coi lão hóa là một phần của tiến trìnhtất yếu, tự nhiên, không có gì phải quá lo âu, sợ hãi. Và như đã nói ở trên, biết nó làm khổ mình, nhưng vẫn phải làm lành với nó, chung sống hòa bình với nó, thực tế khắc chế nó được đến đâu hay đến đó, không nôn nóng, hối hả, không trông chờ phép lạ mà mình biết ở tuổi này khó còn có thể xảy ra.
         Gần đây tôi lại tình cờ đọc được bài "Tính Tuổi Theo Lối Mới" (Calculate Your Age in Neo-Years) trên trang nhà của Giáo sư Tiến sĩ Davis Demko có liên quan đến cách suy nghĩ về tuổi già. Theo ông,75% tiến trình lão hóa của con người có thể điều chế được do tác động của sáu yếu tố sau đây:
-Khắc chế yếu tố di truyền. Dĩ nhiên yếu tố di truyền tạo cho mỗi con người một tình trạng có thể bị mắc những bệnh mà cha mẹ người đó đã từng bị, nhưng những phương pháp phòng ngừa và bảo vệ sức khỏe hiện đại, nếu áp dụng đúng mức, có thể làm giảm đi rất nhiều tính đe dọa của yếu tố này.
-Tập thể dục, thể thao. Rất nhiều các chứng đau nhức phát sinh do thiếu hoạt động. Nếu luyện tập thường xuyên thì hệ thống tim mạch sẽ được bảo toàn, xương và bắp thịt sẽ rắn chắc, khỏe, và sự phối hợp chân tay sẽ nhịp nhàng, hữu hiệu.
-Tinh thần luôn được kích thích. Những người tưổi cao mà vẫn có những sinh hoạt tinh thần đều đặn và đầu óc luôn luôn được kích thích, suy nghĩ, tìm tòi như đọc sách, học ngoại ngữ, chơi ô chữ, hay tham gia vào các cuộc thảo luận hứng thú sẽ giữ được tinh thần minh mẫn, tỉnh táo lâu dài.
-Có tập quán dinh dưỡng tốt. Cách tốt nhất để chống lại già trước tuổi hay bệnh tật. Thức ăn là năng lượng. Phải tìm hiểu những phương cách dinh dưỡng lành mạnh, cũng như những sinh tố hay khoáng chất mà cơ thể mình cần.
- Sống có ý nghĩa. Sống phải có những mục đích đáng đeo đuổi.Ý thức rõ mục đích công việc mình đang làm dễ gây cho mình cảm hứng, giúp mình tập trung, chú ý, tránh được buồn nản, bẳn gắt, và kết quả tích cực sẽ nâng cao giá trị của chính mình.
-Biết phòng ngừa bệnh tật. Đây là yếu tố quan trọng có giá trị điều chế tiến trình lão hóa. Cần khám tổng quát thường xuyên để kịp ngăn chận các bệnh hiểm nghèo. Đừng bao giờ nghĩ là các chứng đau nhức hành hạ mình chỉ là hậu quả của tuổi già.
         Sau khi phân tích các yếu tố nói trên, Giáo sư Demko đề nghị một lối tính tuổi mới mà ông cho là chính xác hơn. Ông đặt tên cho công thức tính tuổi của ông là: DNA-Plus. DNA là viết tắt của Demko's Neo Age, Plus ngụ ý là già với những đặc tính tích cực. Công thức DNA-Plus tính trung bình của 4 lọai tuổi:
-Tuổi thời gian, tính theo số năm đã sống.
-Tuổi thể chất, tính theo tình trạng sức khỏe.
-Tuổi xã hội, tính theo mức độ sinh hoạt hằng ngày trong việc làm, đời sống gia đình, giải trí, hay các công tác thiện nguyện.
-Tuổi tâm lý, tính theo khả năng đối phó với khủng hoảng, mâu thuẫn,sự căng thẳng trong đời sống, hay thích ứng với mọi sự thay đổi bất ngờ.
-Nếu áp dụng công thức này cho một người đã sống đến 80 năm (tuổi thời gian), có tình trạng sức khỏe của một người sống 70 năm (tuổi thể chất), có mức độ hoạt động của một người sống 60 năm (tuổi xã hội), và có khả năng ứng phó của một người mới sống 50 năm (tuổi tâm lý), thì tuổi trung bình của người này sẽ là (80+70+60+50) : 4 = 65 tuổi (Neo Years), nghĩa là tuổi chính xác của người này chỉ mới 65 chứ không phải là 80 theo cách suy nghĩ thông thường.
        Bởi vậy cho nên, các Anh các Chị ơi, hãy mỉm cười như tôi mỗi buổi sáng khi thức dậy và bắt đầu ngày mới với một nụ cười: Già ơi, Chào mi! Vâng, đúng vậy. Tuổi già đã đến với tôi, và tôi đã làm thân với nó. Vì tò mò, tôi cũng đã tính tuổi tôi theo công thức DNA-Plus của Giáo sư Demko. Bây giờ đến lượt anh và chị. Anh, chị thử tính xem mình bao nhiêu tuổi ?
                                                *****

20 thg 7, 2011

Những cây cột làm mất mỹ quan đường phố

Trên một số con đường trong thành phố HCM,người qua lại thỉnh thoảng bắt gặp những cây cột màu xanh chơ vơ lẻ loi bên lề đường .Khách du lịch hay người ở tỉnh mới đến có thể không biết vì sao có những cây cột lạc lõng , mất mỹ quan đó ,vì sao chúng tồn tại rất lâu làm chướng mắt mọi người mà chẳng có ai liên đới trách nhiệm chịu để mắt đến ?
Song những người sống ở Sài Gòn lâu năm thì rõ lắm lý lịch của chúng.Đó là các trạm điện thoại thẻ công cộng đang bị “bỏ quên” sau những năm tháng vàng son của thập niên 1997-2007.Khi mà điện thoại đi động ngày càng được đông đảo “thượng đế” ưa chuộng thì dịch vụ điện thoại thẻ không còn hấp dẫn và dần dà nó bị đào thải theo thời gian .Rất nhiều trạm điện thoại thẻ lâu ngày không người sử dụng cũng như không được bảo dưỡng nên bị hư hỏng nặng.Tại nơi đông người ,chúng trở thành chỗ chứa đồ của chú sửa xe, chỗ chứa hàng của bà bán quán bên đường và đôi khi nơi vứt bỏ những gì còn lại qua đêm của dân xì ke ma túy.Tại chỗ vắng vẻ, chúng bị kẻ bụi đời tháo gỡ các bộ phận đem bán ve chai.Và những cây cột màu xanh bơ vơ trong thành phố hiện nay là “di chỉ” của các trạm điện thoại thẻ công cộng vang bóng một thời.

Lạ làm sao tập đoàn Bưu chính viễn thông Việt Nam (BCVTVN ),cơ quan chủ quản,đã không mảy may có một động thái nào trước việc những trạm điện thoại thẻ bỏ quên của mình đang bị xã hội ca thán làm mất mỹ quan nơi công cộng.Ba tấm ảnh minh họa trong bài viết này chỉ là những biến dạng qua thời gian của trạm điện thọai thẻ trên lề đường Thành Thái quận 10 ( gần lối vào BV 115).Năm 2009, trạm điện thoại thẻ này còn nguyên vẹn nhưng đã từ rất lâu chẳng còn ai dùng nữa.Nó được ông lão bán báo sử dụng làm chỗ để báo và đồ lặt vặt .Năm 2010 , trạm điện thoại thẻ này bị người ta lén lấy đi vào ban đêm tất cả những gì có thể tháo được.Từng bộ phận cứ vơi dần đi và đến đầu năm 2011,trạm điện thoại thẻ chỉ còn sót lại có mỗi cây trụ trơ trụi bên đường .Một lần ghé lại nơi đây,ông lão bán báo than với tôi :" Có cái trạm điện thoại thẻ này tôi đỡ lắm chú ơi !Trước đây nhìn nó từ xa người ta đã biết vị trí tôi ngồi để ghé vào mua báo.Trời mưa nó làm chỗ trú cho tôi và báo không bị ướt.Bây giờ còn mỗi cây trụ ..."

Lẽ ra nếu có tinh thần trách nhiệm thì tập đoàn BCVTVN đã phải mau chóng tháo dỡ các trạm điện thoại thẻ không còn sử dụng đó bởi việc làm này không chỉ thể hiện tinh thần trách nhiệm mà còn góp phần xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp như chủ trương mà UBNDTP đề ra từ mấy năm trước .Tiếc thay cái chương trình hành động ra quân chấn chỉnh trật tự, vệ sinh đô thị, mỹ quan đường phố được tiến hành liên tục mấy năm nay rồi nhưng chưa có giải pháp hữu hiệu để duy trì những kết quả đạt được. Nguyên nhân là do hạ tầng kỹ thuật đô thị tuy được tập trung đầu tư nhưng chưa đáp ứng yêu cầu và tốc độ phát triển kinh tế-xã hội.Ý thức bảo vệ môi trường trong xã hội chưa cao, văn hóa giao thông chưa có chuyển biến tích cực.Và quan trọng hơn cả ,ngay chính một vài cơ quan nhà nước ,như cơ quan chủ quản của các trạm điện thoại thẻ vừa đề cập trên chẳng hạn,còn chưa vào cuộc thì còn nói chi đến nhận thức của cộng đồng xã hội.

14 thg 7, 2011

Một ngày không vội vã...



Đây là truyện ngắn fwd từ email lethieuhung@...,một người bạn ở thành phố Phan Thiết.Nhận thấy nội dung câu chuyện thật ý nghĩa ,xin được phép tác giả post lên blog để nhiều người cùng đọc .
.....................................................................................................Nguyenuthang
-----------------------------------------------------------------------------------------------


...................................." Nếu chỉ còn một ngày để sống
.....................................Chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
.....................................Phải chăng ta sống quá vội vàng
.....................................Nên ra đi chưa được bình an ... "

Mỗi năm một lần , tôi về thăm mẹ và các em hiện đang sống ở Montréal , Canada . Năm nay cũng như thuờng lệ, tôi về thăm nhà 2 tuần cuối tháng 6. Nói sao cho hết niềm vui gặp lại gia đình. Montréal vào mùa hè thật nóng bức, có ngày lên đến hơn 100 độ F, nên cả nhà thường rủ nhau đi ra ngoài chơi cho mát mẻ.
Tôi còn nhớ sáng hôm đó, cả nhà định dẫn mấy đứa cháu ra công viên cho tụi nhỏ hưởng chút khí trời . Tôi thì đã thay quần áo từ lâu, cứ chờ mãi mà mọi người cứ " xàng qua xàng lại ", gần 9 giờ vẫn chưa xong, nhất là mấy đứa nhóc thì cứ lăng xăng chơi game, không ai chịu thay quần áo.
Thế là tôi bắt đầu nổi quạu " Nhà mình sao làm gì cũng như rùa bò vậy ? Có đi hay không thì bảo ... ? Cô em tôi nhỏ nhẹ " Thì từ từ, vacation mà lị , chị sống ở Mỹ riết rồi quen thói " stress out " hà ... ". Cậu em trai thì nói " Chị làm gì mà dữ vậy, chị có biết hôm nay là " ngày không vội vã " hôn ?
Tôi ngạc nhiên, tưởng tai mình nghe lầm, nên hỏi lại " Ngày gì ? Không vội vã là sao ? " . Thế là Má tôi bật tivi lên. Trên màn ảnh, đài nào cũng đang nói về cái ngày đặc biệt này. Ồ, thì ra là từ vài năm nay, mỗi năm chính phủ Canada chọn ra một ngày, thường là vào mùa hè, một ngày cuối tuần, và năm nay rơi vào ngày 26 tháng 6, gọi là " một ngày không vội vã ".
Khoảng chừng vài tuần truớc đó, là báo chí, các cơ quan truyền thông đều loan báo và nhắc nhở để mọi người chuẩn bị. " Ngày không vội vã " bắt đầu từ 8 giờ sáng cho đến 9 giờ tối. Mọi người được khuyên là " Bạn hãy ngủ cho thẳng giấc, thức dậy khi nào mình muốn. Hãy nhâm nhi tách cà phê , và ngồi ngắm khu vườn của bạn, nghe tiếng chim hót líu lo . Hãy đi ra ngoài nếu bạn thích, vào ăn trưa ở một restaurant nào mà bỗng dưng bạn muốn. Còn nếu không, bạn có thể mời bè bạn đến nhà làm BBQ. Bạn cũng có thể chạy xe đạp một vòng thành phố, hay nằm dài trên bãi cỏ của một công viên gần nhà, vân vân và .. vân vân " .
Tóm lại, chính phủ khuyến khích người dân : " Hãy enjoy từng phút giây hạnh phúc, bình an của ... một ngày không vội vã. Hãy biết sống và tận hưởng Hạnh phúc ở quanh ta ", như lời của một người phóng viên trên đài tivi đang nói.
Rồi còn có các màn phỏng vấn vài người dân , hỏi xem họ dự định sẽ làm gì trong cái ngày đặc biệt này trong năm, thì đa số câu trả lời đều là " spend time với gia đình, người thân ".
Có một cảnh trên màn hình làm tôi nhớ mãi. Hình ảnh một cụ già tóc bạc phơ, lụm cụm trả lời phỏng vấn với nụ cười móm mém " Tôi luôn mong đợi và yêu nhất cái ngày này trong năm, vì đó là ngày duy nhất mà tất cả con cháu tôi không ... bận rộn, chúng nó tề tựu đông đủ để họp mặt với tôi. Cám ơn chính phủ, cám ơn ân nhân nào đã " đặt ra " cái ngày ý nghĩa này ... " .
Thế là bỗng dưng tôi đổi ý . Tôi bảo gia đình " Hôm nay là ngày đặc biệt, vậy thôi mình làm chương trình gì special đi nhe .. " .
Thế là cả nhà nhao nhao hưởng ứng, người thì bảo " khỏi nấu cơm, đi ăn tiệm cho khỏe ", kẻ thì nói " nhà hàng đông lắm, đi xuống downtown chơi ".
Em trai tôi thì muốn đi xe đạp ( ở Montréal có rất nhiều bãi cho mướn xe đạp, bạn chỉ cần " quẹt " cái credit card vô là có thể lấy xe đạp đi ngay ) .
Mấy cháu nhỏ lại muốn đi tàu BateauMouche. Rồi lại có ý kiến đi câu cá, hay đi xe ngựa một vòng thành phố. Và thế là giơ tay biểu quyết. Cuối cùng thì đa số thắng thiểu số : đi xuống Vieux-port ( khu phố cổ ) chơi và sẽ đi tàu BateauMouche. Thế là chúng tôi lên đường , thảnh thơi, không vội vã ...
Đường xuống phố đông nghẹt, và kẹt xe, thế mà không một xe nào bóp kèn. Thiên hạ ngồi trong xe, an nhiên chờ đợi, còn mở cửa kiếng xuống nhìn nhau cười, và vẫy tay " No hurry ! Be happy ! ". Tôi thật sự " thấm " được thế nào là ý nghĩa của 3 chữ " không vội vã ! ".
Đến chừng xếp hàng mua vé đi tàu, thì lại là một hàng thật dài, trong cái nắng gắt của mùa hè. Vậy mà ai ai cũng cười, cũng nói, cũng bắt tay, với cả những người ... không quen biết. Dường như con người ở đây, ngày hôm nay, không ai bị stress cả. Cả một thế giới hoà bình, thanh thản quanh tôi ...
Lúc bước xuống tàu, David, thằng cháu nhỏ 5 tuổi hối hả muốn chạy đến dành chỗ, thì bị Christina - cô cháu 4 tuổi , " chỉnh " ngay : " David ! Bữa nay là " No hurry day " mà, sao David cứ hurry hoài vậy ? ", làm cả nhà cùng cười. Tôi cũng bật cười theo vì sự nhận thức dễ thương của cô bé này .
Trưa đến, đói bụng, chúng tôi ghé vô một nhà hàng Tàu. Lại đông nghẹt khách, nhưng ai ai cũng vui vẻ xếp hàng đợi đến lượt mình. Đang đứng chờ thì người bên cạnh tôi, một phụ nữ Quebécois bắt chuyện hỏi tôi đã làm gì ngày hôm nay. Tôi kể lại một ngày vui chơi với gia đình cùng các cháu. Bà cười , chỉ hai người con " Chồng tôi mất lâu rồi, năm nào vào ngày này, tôi cũng để tụi nó quyết định muốn đi đâu, làm gì... Cuộc sống mà, có gì mà phải vội vã ...". Rồi bà tiếp " Như trưa nay nè, bỗng dưng con gái tôi thèm ăn món lẩu Tàu, thế là chúng tôi vô đây, xếp hàng, nghe nói nhà hàng này món nào cũng ngon lắm .. " . Tôi gật đầu đồng ý và cảm thấy vui vui trong lòng......
Ăn no xong, thì đến chiều. Không ai muốn về nhà, thế là kéo nhau ra park chơi. Nhìn quanh, thiên hạ đông như kiến , tự dưng tôi thấy lòng mình vui chi lạ.Trải tấm chiếu trên bãi cỏ, tôi nằm xoải người, vươn vai một cái thật đã . Dường như hơn 10 năm sống trên đất Mỹ, tôi chưa hề có được cái " đã " nào như thế này . Cứ để mặc tụi nhỏ tha hồ chơi xích đu, cầu tuột, chạy chơi, la hét ... tôi nằm đeo cặp mắt kính mát, tận hưởng từng làn gió thoảng qua một cách khoái chí, do ... nothing , lim dim ... ngẫm nghĩ sự đời. Kể cũng lạ, nhờ có cái ngày này, mà tôi mới nhận ra là hình như trong đời , tôi chưa hề bao giờ có được một ngày không ...vội vã ...
... Sinh ra và lớn lên ở Saigòn, trong một gia đình nghèo, nên tôi biết rất rõ là chỉ có ráng học thì mới có thể giúp tôi thoát khỏi cái kiếp nghèo muôn thuở đó. Ngay từ nhỏ tôi đã rất hiếu học. Từ lớp tiểu học, đến phổ thông, rồi đại học, cả đời tôi chỉ biết có sách vở, và suốt ngày chỉ cắm đầu cắm cổ mà học. Tuổi thơ tôi chưa hề có một ngày không vội vã. Hôm nào cô giáo bệnh , được nghỉ và về sớm , trong khi các bạn bè cùng trang lứa lăng xăng tìm chỗ đi chơi, hay la cà các hàng quán , thì tôi lại vui mừng vì .. có thêm giờ để học bài. Tôi hối hả đạp xe về nhà, rửa mặt vội vàng và ngồi vào ngay bàn học. Bài thi nào cũng vậy, được 9 điểm là tôi buồn, vì phải điểm 10 cơ thì tôi mới chịu. Mọi người luôn bảo là tôi thích sự tuyệt đối, và như vậy thì đời tôi sẽ khổ...
Vào đại học, 5 năm, tôi lại chưa hề có được một ngày không vội vã. Lúc nào tôi cũng bận rộn, với bài vở và với những cuộc thi . Tôi luôn tham lam, mong muốn mình phải đạt điểm 10 trong mọi bài thi. Tôi sẵn sàng thức khuya , dậy sớm, miễn sao đạt được điểm tối đa là tôi vui. Có lần nhỏ bạn thân bảo tôi một câu chí lý " Học mà không chơi giết mòn tuổi trẻ, Chơi mà không học giết cả tuơng lai .. ". Tôi nói ngay " thì bởi vậy, tao học nè , chỉ có cái học mới giúp mình thoát ra khỏi nghèo khó ", nhỏ bạn cười " Tao thì chọn ... cả hai, vừa học vừa chơi, miễn sao không thi lại là " đủ xài " rồi, rồi mai này mày sẽ hối tiếc khi tuổi trẻ trôi qua uổng phí ... ". Tôi chỉ cười, nhưng bây giờ mới nhận ra là nó có lý ...
Ra trường ở Canada, đi làm, tôi lại lao vào công việc, làm thật nhiều, để mong kiếm thật nhiều tiền trong thời gian ngắn nhất. Tôi tình nguyện là 7 ngày 1 tuần, mỗi ngày 13 tiếng. Ròng rã 3 năm thì tôi đuối sức, nên đành giảm bớt chỉ làm 5 ngày. Mười năm trời, tôi dành dụm đựơc một số tiền, và nỗi ao ước, làm giàu, thật nhanh , đẩy tôi vào thị trường chứng khoán. Tôi say mê chơi stock, nên ngày nào tôi cũng luôn bận rộn với Wallstreet, với giá cả và những con số lên xuống của từng công ty. Trúng stock, chỉ qua một đêm, tôi bỗng nhiên thành triệu phú. Ấy thế mà tôi vẫn chưa có được một ngày không bận rộn. Ngay hôm đó, đầu tôi lại tính toán cách đầu tư nào để nhân đôi, nhân ba số tiền tôi đang có. Thế là lại mạo hiểm, lại chơi những ván bài to hơn . Ông bà ta đã có câu " Có gan làm giàu kia mà ". Tôi đã có gan, và tôi đã giàu, thì bây giờ nếu muốn giàu hơn, tôi cần phải có gan hơn ...
Thị trường chúng khoán sụp đổ, tôi trở tay không kịp, thế là mất trắng . Tôi không nản " không sao, còn sức khoẻ, còn quyết tâm , ta có thể làm lại từ đầu, thì sẽ có tất cả " . " Có chí thì nên " , nên tôi quyết định qua Mỹ, vì Hoa kỳ là đất nước của cơ hội. Tôi lại lao vào công việc, cần cù, ký cóp ... để dành tiền.
Vào những năm sau 2000, ngành dược và computer đang lên cơn sốt thiếu người. Thế là thiên hạ ùn ùn đổ sang Mỹ, vì làm việc nhiều tiền hơn. Tôi lại đi làm full time, 5 ngày một tuần , và luôn sẵn sàng làm overtime bất cứ khi nào công ty cần. Tôi đi làm từ sáng đến tối, ăn thì " cơm chỉ " , food to go, không xài gì cả, cắc ca cắt củm để dành từng đồng xu, hy vọng sẽ có cơ hội đổi đời ... Và rồi thì cơ hội đến thật, khi cơn sốt bất động sản bùng nổ. Giá nhà cửa tăng vùn vụt , từng ngày. Hễ ai chậm tay là ... sorry, ráng mà chịu khó ngồi nhìn " căn nhà mơ ước " vuột khỏi tầm tay, bạn nhé. Và tôi lại bị cuốn xoáy vào cơn lốc này, như hàng triệu người ở xứ Mỹ .
Mỗi tuần chỉ có được hai ngày nghĩ làm, tôi rời nhà từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối , lái xe khắp mọi ngõ ngách, để tìm xem có căn nhà nào " For sale by owner " không, hay có căn nào trông lụp xụp mà mình có thể tân trang chút đỉnh lại rồi " flip ", kiếm vài chục ngàn bỏ túi . Có những bữa tôi không có cả thời giờ để ăn cơm, mua vội vàng chút food to go bỏ bụng . " Thảy " 1 căn nhà, wow , ngon ăn quá, tôi làm căn thứ nhì, rồi thứ ba. Lòng tham con người là không đáy kia mà . Thì đùng một cái, cái " bong bóng " nhà đất nổ tung . Bao nhiêu kẻ mất nhà, tay trắng, và có tôi trong số đó . Từ một triệu phú ( lần thứ hai ) , tôi trở thành người mang nợ ngập đầu. Và thế là tôi phải đi làm bù đầu bù cổ để ráng cầm cự mấy căn nhà. Đến chừng thật sự đuối, thì tôi đành phải buông - trong cay đắng, vì không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi shortsale mấy căn nhà, trước khi để nhà bank kéo . Rồi giờ thì tôi phải tiếp tục đi cày , cả đời , để mà trả nợ. Một bài học .. suốt đời không thể nào quên. Cho đáng kiếp mày, một kẻ tham lam ...
Hôm nay nằm dài trên bải cõ, hít thở bầu không khí trong lành của một ngày nắng ấm, chẳng có việc gì phải làm, thế mà tôi thấy lòng mình , tâm mình sao mà thảnh thơi chi lạ. Giờ phút này, tôi không giàu, nhưng sao tôi lại có được sự bình an, điều mà đã hai lần là triệu phú, tôi hoàn toàn chưa bao giờ có được. Thật sự tôi phải cám ơn chính phủ Canada, hay cám ơn người ân nhân " trí tuệ " nào đó, đã nghĩ ra cái ngày đặc biệt này trong năm, để giúp người dân biết trân quý sự thanh thản mà cuộc sống ban cho chúng ta. ...
Bỗng dưng tôi chợt nhớ mới cách đây vài tuần , tôi tình cờ gặp lại cô bạn củ hồi trung học, khi vô tiệm food to go ở Cali mua đồ ăn . Hai đứa chỉ kịp chào hỏi vài câu, thì cô bạn vội vã về đón con, còn tôi thì lật đật đi ra xe sợ trễ giờ làm. Cô bạn than " Sao cuộc sống tụi mình lúc nào cũng tất bật quá há, chỉ khi nào hết thở thì mới hết ... bận rộn ... ". Tôi chỉ cười " Xứ Mỹ mà lị ... " .
Cô bạn tự dưng hỏi xin địa chỉ email của tôi, rồi bảo rằng " sẽ email gửi cho bồ một bài ý nghĩa lắm ", rồi cô cười nói thêm " nhưng đọc thì hay, mà làm có được hay không lại là chuyện khác . .. ".
Tối đó check mail, tôi nhận được ngay , với vài dòng nhắn nhủ " Bồ ráng cố gắng thực hành theo lời khuyên trong bài này nhé, còn mình thì ... đời vẫn lăng xăng .. ". Tôi bật cười , và click vô đọc bài viết ngắn của cô bạn : BẬN RỘN làm cho ta không có bình an và hạnh phúc
BẬN RỘN làm cho sự hành xả của ta vụng dại
BẬN RỘN làm cho cái hiểu biết của ta khô cằn
BẬN RỘN làm cho sự sống của ta ngắn lại
BẬN RỘN khiến ta không thấy được cái đẹp của người ta thương yêu
BẬN RỘN khiến ta đi trên đường như ma rượt ...
Đời sống bận rộn là đời sống ... bất hạnh nhất trên đời ... !
Thế đấy, nhưng con người ai ai cũng luôn tìm đủ mọi lý do để mà ... BẬN RỘN. Và rồi một ngày kia,thử hỏi có ai mang theo được cái " BẬN RỘN " về bên kia thế giới ? Hãy biết dừng lại -Hãy biết ngơi nghĩ - Hãy tập thanh thản và buông xả, thảnh thơi ... thì khi cái ngày ấy đến , chúng ta mới có thể ra đi với cái tâm ...KHÔNG ... BẬN RỘN .... !!!
Đúng vậy, dường như chúng ta , ai ai cũng luôn tự tìm cho mình một " lý do " để mà bận rộn , mà chưa hề bao giờ biết cách " nếm " được hương vị cuộc sống của mỗi ngày. Tôi chợt nhớ đến cô Kim Anh , cô cũng đã bảo tôi câu này khi bác sĩ cho biết là cô chỉ còn vài tháng để sống, và cô đã nói với tôi " Mỗi người đều có số phần, cô cũng mừng là cô còn " vài tháng ", thì ít nhất cô cũng sẽ có được vài tháng sống trong bình an, không vội vã.. ".
Chiều xuống, trời bắt đầu ngã tối. Thiên hạ lần lượt rời công viên. Cả nhà tôi cũng lục đục thu xếp đồ lại. Bé Tina có vẻ nuối tiếc, bé hỏi bà chị tôi " Mommy, ngày mai có còn là " No hurry day " hôn ? " .
Chị tôi cười " Hết rồi con, mỗi năm ở Canada có một ngày hà .. ".
Na phụng phịu " Na muốn every day đều là " No hurry day " cơ... ".
Chị tôi nói ngay " Dễ thôi con , nếu mỗi ngày mà con biết enjoy, thư thả, con đừng làm việc gì gấp gáp hết, thì mỗi ngày sẽ là " No hurry day " rồi.. ."
Tôi đứng đó, nuốt từng lời bà chị nói, và cảm thấy " ganh tỵ " với đứa cháu của mình, vì chỉ mới 4 tuổi, mà cháu đã được học một bài học quý giá nhất trên đời,còn tôi ,gần nữa đời người mới được học bài học đó ... Lên xe, cậu em trai mở nhạc, vặn thật lớn bài hát mà tôi rất thích :
... " Nếu chỉ còn một ngày để sống
Chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
Phải chăng ta sống quá vội vàng
Nên ra đi chưa được bình an ... "
Đúng thật , cả một đời tôi luôn sống quá vội vàng , thì làm sao có thể ra đi bình an ? Một lần nữa, xin cám ơn cái ngày đặc biệt này, đã giúp tôi có một cái nhìn mới , khác hơn về cuộc sống ...
Tự dưng tôi nhớ đến hai cô bạn thân. Cô bạn đạo Chúa thì chủ nhật nào cũng đi nhà thờ, hễ rảnh là đọc cuốn Thánh kinh nhỏ lúc nào cũng kè kè trong bóp. Cô hay nói với tôi " Chúng ta nên làm theo lời dạy của Ngài, thì lúc ra đi, mình sẽ được lên Thiên đàng với Chúa .. ".
Nhỏ bạn đạo Phật thì hễ rảnh là đến Chùa, niệm Phật, nó nói tôi " Ở lành, giữ ngũ giới, làm từ thiện, thì chắc chắn sẽ được về với Phật .. ". Còn giờ phút này, tôi hiểu ra một điều " Nếu như chúng ta biết tự làm cho mỗi ngày của mình thành " MỘT NGÀY KHÔNG VỘI VÃ " , thì chúng ta sẽ có được 365 ngày một năm đang sống ở Thiên đàng, hay Niết bàn ... rồi đó ... Chúc mỗi người trong cuộc đời, luôn có được "NHỮNG NGÀY KHÔNG VỘI VÃ". ................................................................................................................................................................ ..........................................................CHUYỆN BÊN LỀ LIÊN QUAN
Bài hát "Ngày Không Vội Vã"
Ca sĩ: Quang Vinh
Sáng tác: Võ Thiện Thanh
------------------------------------------------------------------------
Có những sớm mai trời im gió
Bỏ lại tôi, bao chiếc xe lướt qua người nối bao người
Có những tối tôi thật không biết làm gì đây
Tôi chẳng mong đến mai ngày mai ơ hờ
Rồi chiều qua tôi không mong không hẹn với ai với ai
Không ai không ai hay còn nhớ tôi
Chẳng ai trong đợi
Rồi chiều qua, tôi trôi trôi theo làn khói xe khói xe
Bao bâng khuâng như không còn với tôi
Gió cuốn đi đám lá khô héo
Tôi không mong với tôi một ngày như thế
Và tôi không mong với em một ngày như thế
Cứ mãi trôi hững hờ
Tôi luôn luôn khát khao một ngày mong nhớ
Và tôi luôn luôn ước ao rằng em vẫn thế
Cứ dỗi hờn, mong chờ,
Dỗi hờn, mong chờ, hy vọng, dỗi hờn
Có những sớm mai trời không nắng
Đời im vắng, không tiếng chuông thân quen còn reo bên người
Welcome to Yeucahat.com
Có những buổi trưa thật ngơ ngác
Còn câu hát tôi cũng quên lửng trong ngày trôi ơ hờ
Rồi chiều qua tôi không trông mong về sớm hơn sớm hơn
Không ai không ai mong được thấy tôi
Chẳng ai trông đợi
Rồi chiều qua tôi trôi trôi theo vòng bánh xe bánh xe
Bao ưu tư như không còn với tôi
Nắng chiếu qua bỗng hắt hiu quá
--------------------------------------------------------------------------
Nghe bài hát này:
---------------------------------------------------------------------------

-----------------------------------------------------------------------------

TRÊN BLOG YUME.VN
Bạn Khoa ghi lại cảm nhận của mình trên YUME BLOG về chủ đề này như sau:
Mình đã cảm nhận sâu sắc về điều này. Phải, với cuộc sống cơm áo gạo tiền lên giá bây giờ thì ai cũng vội vã. Mình nhớ là hơn tháng nay không ai gửi tin nhắn để hỏi thăm mình cả. Tất cả đều bận. Khi mình nhắn tin “Hãy sống chậm lại đừng vội vã.Bạn không biết rằng có nhiều điều mà bạn vừa bỏ lỡ. Hãy thưởng thức ly café bình yên của một ngày không vội vã.Bạn sẽ khám phá ra bạn đã bỏ lỡ những gì.Tìm lại những điều ấy là một điều không quá muộn”.
Thế nhưng các bạn có biết điều gì xảy ra không? Một số người bạn tính thẳng tưng reply lại với mình: “ Sống không vội vã là chỉ khi con người đó không có việc gì để làm. Rảnh rỗi mới sống không vội vã Hoàn cảnh bây giờ mà không sống vội vã có mà chết đói...”
Còn một số người lịch sự hơn thì bảo mình: “Bây giờ tập tành viết văn rồi giờ sống triết lý quá.”.Mình có triết lý gì đâu. Mình chỉ thử xem họ có hiểu là họ có bỏ lỡ điều gì không mà thôi.
Họ nói không sai. Hoàn cảnh bây giờ mà không vội vã là không được. Nhưng như thế có đáng không? Quá bận rộn để rồi một ngày nhận ra sao mình đã sống nhanh quá để bao điều tốt đẹp trôi qua.
Đã bao lâu rồi không có lấy một ngày chủ nhật đi câu cá chỉ có hai người. Đâu rồi những đêm lạnh mà rủ nhau đi ăn kem và nhận ra thật thú vị khi nghe hai hàm răng mình lập cập nhưng vẫn ùm hết ly kem.Những dòng tin nhắn cho nhau đâu rồi.Chỉ chung quy là “bận”.
Kiếm tiền nhiều cũng thích thật đấy. Nhưng kiếm nhiều quá rồi sau đó làm gì? Trong khi đám cưới của một con bạn thân, sinh nhật của một đứa cháu hay mẹ mình đã trôi qua rất lâu rồi mà trong những ngày vui như vậy không có mặt mình. Hay cái tin con cháu mình có bạn trai đã cũ với mọi người nhưng giờ mình mới biết.
Cứ sống vội vã như thế, cứ suốt ngày đi làm bận bịu rồi về.Mệt, rồi ngủ…mai lại đi làm…Cứ thế con tạo xoay vần. Chợt ngày đó nhận ra mình cô đơn, mình già cả, mệt mỏi, cáu gắt.Mình không bận bịu bằng họ. Mình không nhiều tiền bằng họ.Nhưng mình hạnh phúc vì mình biết mình đã không bỏ sót nhiều điều gì trong cuộc sống. Mình có thì giờ để răng lập cập bên cốc kem trong những ngày lạnh và là bờ vai cho những ai đó cần tìm một ngày bình yên bởi mình sống không vội vã. ----------------------------------------------------------------------------
Còn riêng bạn có ý kiến gì không ?

1 thg 7, 2011

Những tháng ngày buồn của cô bé 8 tuổi sắp lìa xa cõi đời

..........Tình cờ đọc báo Dân Trí online ngày 1.7 tôi biết được hoàn cảnh rất đỗi thương tâm của một cô bé vừa được bệnh viện trả về vì bệnh ung thư gan của em không còn cách nào cứu được.Khi đọc bài này xong tôi không thể cầm lòng được .Trước đây ,nhạc sĩ TCS ,diễn viên Đ V C cũng vì mắc căn bệnh hiểm nghèo này đã phải ra đi trong sự tiếc thương vô vàn của biết bao người hâm mộ .Thế nhưng đó là những nạn nhân ung thư gan sống đã quá nửa đời người trong khi cô bé này còn quá nhỏ chưa học hết lớp ba bậc tiểu học.Khi những người bạn cùng trang lứa đang vui đùa thỏa thích thì em lại phải chống chọi vô vọng với căn bệnh quái ác này.Ba mẹ của em đã phải khóc và van xin các bác sĩ tìm mọi cách để cứu đứa con bé bỏng nhưng họ không còn phương cách nào cứu được em cả.Trong nỗi ái ngại ,xót thương ,tôi trích đăng lại bài viết này post lên blog để nhiều người cùng hay biết ,cùng đồng cảm với nỗi đau của cha mẹ em.Những mong ai có tấm lòng và phương tiện hãy liên lạc qua địa chỉ cuối bài viết để cùng nhau nối bàn tay nhân ái hỗ trợ gia đình cô bé trong lúc khó khăn.Mặt khác cũng qua việc đưa câu chuyện cô bé đáng thương rất nhỏ tuổi mà đã phải sớm lìa đời để mọi người lưu tâm cảnh giác phòng ngừa và sớm điều trị bệnh viêm gan bởi theo tổ chức Y tế thế giới và một số nhà nghiên cứu trong,ngoài nước, Việt Nam là một trong những quốc gia đứng hàng đầu về tần suất nhiễm HBV qua xét nghiệm phát hiện kháng nguyên bề mặt của virút (HBsAg) trong máu, với tỷ lệ dương tính là 10-30%.Thế nhưng rất nhiều người không hay biết chỉ đến khi bệnh phát ra thì đã quá muộn do gan đã xơ hóa hoặc bị ung thư ở giai đoạn cuối .

......................................................................................................................................

........Em tên là Lê Ngọc Thúy, năm nay 8 tuổi, đang học lớp 3 trường tiểu học Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội. Căn bệnh ung thư gan đã đến giai đoạn cuối, nghĩa là cái chết đang đến rất gần, nhưng sự thật nghiệt ngã ấy chỉ mỗi em không được biết, còn bố mẹ em thì bao đêm khóc cạn nước mắt khi bất lực nhìn đứa con bé nhỏ đang dần lìa xa


Thúy chưa biết bệnh mình đã hết cách chạy chữa,vẫn ngồi học để mong ngày trở lại trường.

..........Trong căn nhà nhỏ lụp xụp, Thúy với cái đầu không một sợi tóc vẫn ngồi lần dở từng cuốn sách, tập vở để học. Dù là thời gian nghỉ hè, nhưng Thúy muốn học đề bù lại thời gian ngắt quãng khi em phải liên tục chạy chữa bệnh tật trước đó. Một lúc sau, tôi chợt thấy em kêu đau.Cơn đau đột ngột dữ dội khiến em lịm dần, lịm dần nhưng tay vẫn nắm chặt quyển sách.... .....

Chị Đàm Thị Thơm, mẹ của bé Thúy nhanh chóng lấy những miếng cao dán khắp cơ thể em, rồi vừa ôm con chị vừa nói trong dành dụa nước mắt: “Cháu nó thích học lắm, cứ ngồi dậy được lúc nào lại lấy sách vở ra làm bài luôn. Cách đây 6 tháng, cháu phát hiện bị ung thư gan nhưng đã vào giai đoạn cuối nên không cứu được. Cả gia đình tôi vẫn giấu không nói, cứ động viên là con sắp khỏi rồi, sẽ lại đến trường với các bạn. Nên dù đau đớn thế, cháu vẫn gượng dậy ngồi học vì cháu nghỉ lâu rồi sợ đến lúc đi học lại sẽ không theo kịp các bạn”.Dứt lời, chị lại ôm chặt con khóc nức nở. Tôi cảm nhận được nỗi đau quá lớn khiến chị không thể chịu đựng thêm được nữa khi nhắc đến bệnh tình của Thúy. Lấy tay xoa cái đầu nhẵn thín không một sợi tóc của con, trái tim của người mẹ lại như vỡ vụn ra tan nát.Tôi cũng không biết làm sao để an ủi chị, chỉ biết ngồi cạnh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của em với hi vọng mong manh rằng tử thần đừng mang em đi khỏi thế giới này nhanh đến vậy. Nhìn gương mặt ngây thơ tím tái trong trạng thái ngất lịm, tôi cũng cảm nhận thật rõ ràng mình đang đau lắm.


.........Cô bé gầy gò với vẻ mặt đáng yêu chưa được bố mẹ thông báo tính trạng bệnh ung thư gan đã đến giai đoạn cuối.Bố của Thúy - anh Lê Ngọc Chính cho biết, vào cuối tháng 11/2010 trong lúc đang ngồi học, Thúy bị một cơn đau bụng dữ dội. Nghi là bị ruột thừa nên gia đình lập tức đưa đến ngay bệnh viện Không quân (Hà Nội). Tại đây, các bác sĩ đã phát hiện ra Thúy bị u gan và chuyển sang viện Nhi Trung ương điều trị. Sau 4 lần điều trị hóa chất, Thúy được các bác sĩ chẩn đoán cần phẫu thuật để cắt bỏ khối u. Đáng tiếc là khi mổ ra thì khối u của em đã quá to lên đến 10cm, không thể cắt được nên phải khâu lại.“Khối u to quá nên không cắt bỏ được bởi nếu cắt sẽ nguy hiểm đến tính mạng tức thì. Sau 2 lần tiếp tục truyền hóa chất, bác sĩ vẫn trả kết quả xét nghiệm là bản án tử cay nghiệt. Khối u to dần lên đến 12cm và di căn từ gan phải sang gan trái. Dù thương con lắm nhưng chúng tôi không biết làm sao, đành đưa con về nhà và hi vọng một phép màu...”, anh Chính nói trong xót xa.Những ngày qua, không đành nhìn con ra đi, anh Chính lặn lội lên tận Hà Bắc, Hòa Bình… để bốc thuốc nam cho con với hi vọng “còn nước còn tát”. Là người đàn ông trụ cột trong gia đình, nhưng phải nhìn con gái bé bỏng sắp lìa xa cõi đời, anh Chính thấy như muôn nghìn mũi kim đâm vào tim can đau nhói. “Giá như ông trời thương cho vợ chồng tôi được mang bệnh thay con, giá như có một phép màu để cứu con gái, giá như...”, lời anh Chính càng làm không gian trong căn nhà nhỏ thêm phần u ám, bức bối.


.. Những điểm 10 đỏ chót, những tờ giấy khen liệu có còn ý nghĩa?!Từ ngày con bị bệnh, gia đình anh chị đã khó khăn nay lại càng thêm túng quẫn. Đều là công nhân của công ty dệt Hà Đông với mức lương eo hẹp 1,5 triệu đồng/ người/tháng, anh chị phải lo mọi chi tiêu cho 4 người. Bé Thúy ốm nặng, đứa con đầu đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học đã cận kề, chị Thơm thì phải nghỉ làm không lương để ở nhà chăm sóc, gánh nặng đè lên đôi vai một mình anh Chính. “Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng cam lòng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của những đứa con”, anh Chính khẳng định.Ở một góc gần giường em Thúy nằm, tôi để ý ngay một tập giấy khen học sinh xuất sắc đều mang tên Lê Ngọc Thúy. Gần đây nhất em còn giành học bổng cho học sinh giỏi nhất khối, với phần thưởng là chiếc xe đạp và nhiều phần quà khác. Nhìn những thành tích em đạt được, tôi lại càng thương cho cô bé đang phải giành giật lấy sự sống từng giây, từng phút...
------------------------------------------------------------------------------------------

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..