12 thg 3, 2011

ĐẶC SẢN ẨM THỰC TRUNG QUỐC

http://www.authorstream.com/Presentation/mruthano-883909-dac-san-am-thuc-trung-quoc/

2 thg 3, 2011

THƯƠNG NHỚ NGÀY XƯA

.......................................................................................................................Nguyentychuot


Bài viết của cô em út ở Canada

...


..........Chỉ còn hơn tuần nữa là Tết.Cái Tết đang đến rất gần khiến lòng tôi cứ nao nao. Tôi miên man nghĩ về quê nhà.Có lẽ giờ này ở nơi xa xôi ấy,tất cả mọi người đang rộn ràng chuẩn bị đón Tết.Một ý chợt đến trong đầu.Tôi với quyển album trên tủ sách lật xem.Thật cảm động khi từng khuôn mặt người thân lần lượt hiện ra trước mắt.Bao kỷ niệm ngày xưa ùa về.Tôi lâng lâng bay bổng với nỗi thương nhớ dạt dào.Ngồi lặng rất lâu bên quyển album,tôi thầm mong những người thân của mình ai cũng được khỏe mạnh và chan hòa niềm vui lúc xuân về.

.........Khi cất lại quyển album lên tủ sách,chợt một tấm ảnh cũ rơi xuống đất.Tôi nhặt xem mới hay đó là ảnh tôi chụp chung với vài người bạn gái trước cổng trường Nguyễn Bá Tòng.Nhìn lại bạn bè và ngôi trường xưa ,tôi xao xuyến bồi hồi nghĩ về thuở học trò.Tôi không biết bây giờ những thầy cô giáo cũ của mình ra sao ? Ai còn sống ? Ai đã mất ? Nên người như hôm nay, tôi luôn tự nhủ mình phải biết ơn thầy cô .Nhờ công lao dạy dỗ của thầy cô mà tôi thấm nhuần đạo lý làm người và có kiến thức làm hành trang vào đời.Công lao to lớn đó tôi không thể nào quên. Nghĩ lại quãng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường,đôi lúc tôi thấy thầy cô khó khăn với học trò nhưng thật ra các người chỉ muốn chúng tôi được giáo dục nên người ,để khi ra đời biết kính trên nhường dưới,biết thương yêu giúp đỡ mọi người chung quanh.Những kỷ niệm thuở học trò đó luôn đong đầy trong ký ức tôi...

.........Những năm tiểu học của tôi đã trôi qua thật êm đềm.Tôi sống hồn nhiên vô tư với những trò nghịch ngợm phá phách trẻ con.Một kỷ niệm thật khó quên với tôi hồi còn học tại trường tiểu học Phan Đình Phùng.Trường Phan Đình Phùng ở gần nhà tôi, đi bộ chỉ chưa đầy 5 phút.Trong suốt những năm tiểu học tôi chỉ học với cô giáo Minh.Hồi đó do vóc người nhỏ nhắn nên tôi luôn được cô chỉ định ngồi bàn đầu.Ngồi cạnh tôi có một cô bé còn nhỏ con hơn tên My. Tôi nhớ đến cô bé đó vì nó có cặp mắt đẹp và xanh trông giống như hai hòn bi ve.Thêm nữa, mái tóc thì hoe hoe vàng chứ không đen như tôi.Nhìn cô bé tôi liên tưởng đến những con búp bê xinh đẹp mắc tiền thường được trưng bày trong tủ kiếng.Thời đó mỗi lần đi ngang qua các cửa tiệm,tôi chỉ ước ao chứ chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có được chúng trong tay.My rất hiền và nhút nhát, lúc nào cũng yên lặng và hay ngồi một mình.Lúc đó còn nhỏ quá, tôi cũng không quan tâm về sự việc này.Nhưng sau này lớn lên rồi,tôi hiểu ra lý do : My là con lai nên nét dáng khác biệt với tụi tôi.Chính vì My là con lai mà bạn bè trong lớp - trừ tôi ra - ai cũng xa lánh không thích chơi với nó.Không biết con bé mặc cảm nhưng vì thấy nó cô đơn nên tôi càng gần gũi nó.

.......Cô giáo Minh có một cây roi mây thật dài.Cây roi là nỗi hãi sợ đối với học trò vì mỗi khi cô đập nó xuống bàn là chúng tôi dù đang nói chuyện ồn ào đến đâu thì đứa nào đứa nấy đều im bặt và ngồi nghiêm chỉnh lại ngay.Suốt những năm tiểu học , chúng tôi ai cũng ngán cây roi của cô vì không ít thì nhiều mỗi đứa đều có dịp nếm mùi vị của nó.Cô Minh có thói quen khi trả bài học trò được gọi tên phải lên đứng trước bảng.Thật không may nếu trò nào ham chơi không thuộc bài thì cô mời đứng qua một bên.Một lát sau cô cho tất cả xếp hàng một đi xuống cuối lớp.Rồi từng đứa tiến lên trước thay phiên nhau nằm lên cái bàn học đầu dãy để “ăn roi” của cô.Cây roi mây lên xuống nhịp nhàng .Cô giơ tay lên cao quất mạnh xuống.Những tiếng “đét đét “ liên tục vang lên.Mặt mày học trò bị phạt khổ sở như “khỉ ăn phải ớt” nhưng cắn răng chẳng dám kêu la.Không biết cây roi có thần lực gì mà ngay từ lúc ban đầu nhìn thấy nó,tôi rất ấn tượng và tự nhủ lòng phải ráng học thuộc bài để không bị đòn.Và tôi đã thực hiện được quyết tâm này nhưng bây giờ nhớ lại vẫn không thể nào quên cách học rất ấu trĩ của mình lúc bé.Số là do không biết cách tôi cứ học bài như con vẹt : đọc rống lên,đọc thật lớn tiếng để hy vọng chữ nghĩa có thể qua cách đọc càng to này có thể chui vào đầu mình càng nhanh.Tôi quên béng đi việc đọc to như thế bố mẹ và các anh chị tôi có thể đã bị điếc tai và chắc cả hàng xóm cũng không ít người khổ tâm bởi lối học bài “cổ lỗ sĩ” của tôi song chẳng nỡ nói ra.
........Sau này lên trung học qua một vài năm,tôi đã biết tóm tắt bài học,học theo những ý chính nên khi trả bài dù không thuộc đoạn nào thì có thể nhớ ý chính mà phăng ra. Chứ trước kia đang trả bài mà tự nhiên quên phéng mất một câu là tôi cứ đứng chết trân mà đỏ mặt tía tai.Khi ấy bạn bè ngồi dưới lớp thương tình cũng có đứa nhắc dùm nhưng sợ thầy cô nên tôi chỉ thấy miệng tụi nó nhép nhép nghe nhỏ như muỗi kêu.Cố mà hiểu mà đoán để trả bài nhưng chỉ làm trò cười cho cả lớp vì cái tội nói gà ra vịt.

........Một kỷ niệm khác ở những năm đầu bậc tiểu học là nỗi khổ của tôi khi học cửu chương.Học thuộc rồi nhưng lúc anh chị khảo lại và bắt đọc thật nhanh thì lại ớ ra hoặc đáp trật lất.Thế là con bé phải ra công “gạo” lại từ cửu chương hai đọc xuống cứu chương chín rồi quay lại tự dưới lên đầu.Cứ như vậy tôi tiếp tục học lại cho đến khi thuộc lòng và trả lời răm rắp mới được nghỉ.

.........Hồi đó học cửu chương sao thấy khó khăn ,vất vả quá nhưng bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy lợi ích.Bạn bè ở nước ngoài rất nể tôi bởi mỗi lần có việc cần tính toán gì, tôi chỉ nhẩm trong đầu tích tắc là ra đáp số ngay ,trong khi họ phải lấy máy tính bấm bấm đã lách cách còn mất thì giờ.Sau này tôi mới biết thì ra học sinh nước ngoài chẳng ai biết cửu chương như cách dạy ở VN tôi được học trước đây cả.

........Giã từ tiểu học,tôi bước lên trung học với nhiều khác biệt từ đồng phục áo dài trắng đến việc đeo huy hiệu nhà trường.Ngôi trường trung học đầu tiên và duy nhất của tôi là trường Nguyễn Bá Tòng.Trường tọa lạc tại đường Bùi Thị Xuân ,Quận Nhất.Trường có dãy chính hai tầng trông ra mặt đường thật bề thế, khoáng đãng và nên thơ với hàng cây phượng vĩ ,hình ảnh rất ấn tượng đối với tôi về mái trường thân thương đã ghi lại biết bao kỷ niệm bạn cũ,thầy xưa thuở học trò .

........Trường học ở xa nhà nhưng tôi may mắn được bố chở đi học mỗi sáng trước khi người đến sở và đón về mỗi trưa khi tan sở bằng chiếc xe máy PC. Do học ở trường dòng nên ngoài các môn học chính tôi còn có thêm mỗi tuần hai giờ Công dân,Giáo lý do các Sơ giảng dạy.

........Tôi nhớ mãi buổi học đầu tiên,lớp tôi có giờ của Sơ Thịnh.Người Sơ tròn trịa mập mạp trong chiếc áo dòng màu đen với cái mũ viền trắng trông thật oai nghiêm ,đĩnh đạc khiến những học trò đầu cấp bé nhỏ và nhút nhát như tôi vừa thấy Sơ bước vào lớp đã nghe tim mình đập thình thịch lên rồi.Dáng vẻ bên ngoài trang nghiêm như vậy nhưng Sơ lại rất vui tính.Minh chứng cho điều này là chuyện Sơ đùa giai với cái tên của tôi.

.......Chuyện bắt nguồn từ việc Sơ điểm danh học sinh.Tôi chăm chú lắng nghe nhưng qua vần Th mà vẫn không thấy Sơ gọi đến tên mình trong khi tất cả bạn bè nghe Sơ gọi đều trả lời “Có mặt”.Tôi ngạc nhiên khi Sơ gọi nhiều lần tên “Nguyễn thị Nghịch » mà không có ai trả lời.Cả lớp cũng vậy,ai cũng xoay người dáo dác tìm xem học sinh nào có tên đó.Riêng tôi thấy hơi là lạ ở chỗ mắt Sơ Thịnh cứ nhìn ngay chỗ tôi ngồi cười cười (tôi ngồi ngay đây đầu bản trước mặt Sơ).Chao ơi ,bấy giờ tôi mới chợt hiểu ra rằng Sơ đã đảo lộn cái tên “cúng cơm”của tôi từ “ Thuận” ra “Nghịch”.Tôi ngượng nghịu đỏ mặt,miệng lí nhí “Có mặt “ trong lúc nhiều bạn mới trong lớp cũng đã khám phá ra đây là trò đùa của Sơ nhìn tôi cười ầm lên .Tôi không bao giờ quên được kỷ niệm này.

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..