TIỂU PHẨM
Năm đó, ăn Tết Đinh Hợi xong tôi vừa tròn tuổi 30 .Ở vào cái tuổi “tam thập nhi lập” mà vẫn phòng không lẻ bóng nên tôi hay bị mẹ càu nhàu, trách móc vì cái tội lấy vợ muộn.
Mỗi lần bị mẹ la ,tôi hay tìm cách lảng tránh hoặc lập lờ hứa hẹn cho qua. Chẳng phải tôi xấu trai gì nhưng nếu nói vô duyên thì tôi chắc cũng có phần vì trước đây tôi có để ý một vài người người con gái nhưng nhút nhát chưa kịp tỏ tình thì đã bị người khác đã đi trước một bước .
Một hôm đi làm về,tôi thấy mẹ rơm rớm nước mắt ngồi ở phòng khách.Trên tay mẹ đang cầm tấm thiệp hồng .Mẹ cho tôi hay đấy là thiệp báo hỷ mà bà hàng xóm vừa trao. Nghe xong , tôi hiểu ra ngay nỗi buồn của mẹ. Chả là bên cạnh nhà tôi có Mai, một cô gái đang tuổi đôi mươi, nhan sắc không đến nỗi nào,cao ráo, khoẻ mạnh, đang bán cá ở chợ. Mẹ tôi thích mẫu người con gái đảm đang như thế nên đã vun vào nhiều lần nhưng tôi đều bỏ ngoài tai. Có lúc tôi cũng thấy tội nghiệp cho cô hàng xóm ,vì mỗi khi tan buổi chợ ,cô hay ghé qua nhà nói chuyện với mẹ tôi đôi điều về tình hình giá cả chợ búa trong ngày. Lúc về ,bao giờ cô cũng đi ngang cửa sổ phòng tôi nhoẻn cười và nói :
_ Em về. Anh Th ơi !
Bụng thì bảo “Biết rồi ,khổ lắm ,nói mãi !” nhưng lặng im không đành nên tôi vẫn cố ngọt ngào :
_ Vâng , cô Mai về nha !
Suốt ba năm liền, tôi cứ dửng dưng không quan tâm gì đến cô ấy cả cho dù mẹ tôi vẫn mong mỏi sớm có cháu nội để bồng. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thái độ của mình hồi đó thật vô tình vì đã khiến mẹ buồn và làm lòng tự trọng của Mai bị tổn thương.
Hôm Mai lên xe hoa ,mẹ tôi lại có dịp hối thúc tôi lấy vợ . Giọng bà nhiều luyến tiếc :
_ Con bé ngoan đáo để . Mày chê nó ở chỗ nào chứ mẹ chỉ mong sau này có đứa con dâu có cái nết bằng nửa của nó thôi cũng đủ mãn nguyện rồi .Coi chừng “già kén ,kẹn hom ” đấy con à !
Bố tôi xưa nay là người ít nói, không thích bàn ra ,tán vào trong việc này. Nhưng hôm nay thấy cô gái yên phận rồi ,ông mới lên tiếng :
_ Ôi dào , cái bà này, tiếc làm gì ! Con trai bà lấy cô hàng cá tối nằm tanh tưởi, ai mà chịu nổi cả đời !”
Tôi nghe mà hả dạ vì ông bố đã nói ra nỗi niềm thầm kín của thằng con trai . Song nghĩ lại ,tôi tự thấy mình đã lỗi đạo làm con . Chả là bố mẹ tôi năm nay các người đều đã xấp xỉ sáu mươi cả rồi . Ông bà chỉ mong sao tôi sớm lấy vợ để có cháu nội bế bồng khuây khỏa tuổi già và nhất là an tâm vì đã có hậu duệ nối dõi tông đường .Thế mà thằng tôi cứ lần nữa kéo dài việc vợ con ,cứ lý do lý trấu là “Trai ba mươi tuổi đang soan… lo gì mẹ ơi .”Nhưng rồi đêm nằm, tôi trằn trọc không ngủ được .Tại số phần hay tại mình kém cỏi, nhát gái… Thôi thì giờ đã đến lúc ta phải lấy vợ rồi ! Tôi hạ quyết tâm như thế .
Đầu hè năm đó, tôi phom phom chiếc xế Honda SS 50 mới cáu cạnh phóng ra Vũng Tàu . Mục đích lần đi chơi này với tôi ,nghỉ mát là thứ yếu mà việc tìm ra “một nửa ‘’của đời mình mới là trọng tâm.Tôi đặt rất hy vọng vào chuyến đi vì Vũng Tàu sóng nước hữu tình sẽ quy tụ những người đẹp tứ phương đổ về .Tôi sẽ có nhiều cơ hội chọn lựa vợ đúng theo cách người xưa từng dạy “Trai khôn tìm vợ chợ đông…”
Nhưng tiếc thay ,suốt cả ngày lượn lờ hết Bãi Truớc ,Bãi Sau và cả Bãi Dâu, tôi đều thất vọng không tìm gặp được ai giống người trong mộng của mình .
Trên đường về ,tôi đang lên một cái dốc ngon lành thì bất chợt nhìn thấy xe ai đi phía trước ,không biết vì lý do gì, đột ngột giảm tốc độ .Tôi đạp thắng chân và bóp cả thắng tay nhưng xe đang trớn vẫn va quẹt phải đuôi xe của người đó. Hai chiếc xe cùng bổ nhào trên mặt đường .Tôi chỉ ê ẩm người , trầy xước mặt và tay chân nên ngồi dậy được ngay. Nhìn người đi xe phía trước, tôi thấy có vẻ bị té nặng hơn vì chiếc nón bảo hộ văng vào lề đường và đang còn nằm im bất động.Tôi hú hồn vì lúc bấy giờ may mắn đường vắng , không thấy bóng dáng chiếc xe ô tô nào qua lại .Chạy vội đến chỗ người bị nạn nằm ,tôi mới hay đó là một cô gái .Hai mắt cô vẫn mở nhưng vẻ mặt tỏ ra đau đớn .Cô chỉ vào chân trái thều thào :”Đau quá !”.Lúc đó ,tôi bất kể mình là thằng con trai nhát gái , cố hết sức bồng cô gái vào sát lề đường .Nhút nhát thường ngày không còn nữa ,tôi mạnh dạn vén ống quần nạn nhân để xem xét tình trạng bị thương .Cô ta rên rỉ kêu đau nhưng nằm yên chấp thuận việc làm của tôi.Tôi thấy đầu gối cô gái sưng tấy ,máu ra đầm đìa .Không rõ mức độ tổn thương như thế nào.Cấp thời không thể để máu tiếp tục chảy , tôi xé vạt áo sơ mi đang mặc lấy vải băng bó tạm vết thương rồi thuê một chiếc taxi chở cô gái vào bệnh viện Vũng Tàu . Sau khi gửi hai chiếc xe máy của tôi và cô gái cho một gia đình gần đó giữ dùm ,tôi lên ngồi trên taxi với cô .
Khi làm thủ tục khai báo ở bệnh viện ,không hiểu sao tôi lại dám nhận mình là bạn trai của nạn nhân nhưng cô gái nghe được cũng nín thinh không phản đối. Cả buổi tối hôm đó ,tôi lòng vòng trong bệnh viện chăm sóc cho cô gái .Chân cô phải khâu mấy mũi , đầu gối bó bột trong hai tuần .Các phần khác cơ thể chỉ trầy xước , bầm dập do va đập. Sau khi xem hình chụp CT, bác sĩ bệnh viện nói sọ não bệnh nhân chưa có biểu hiện bệnh lý .Tôi xoa hai tay thở phào cám ơn trời phật đã độ trì ,cho tôi và cho cả…cô gái ,nên hai chúng tôi may mắn không bị thương trầm trọng cùng những hậu quả tai hại thường gặp trong các tai nạn giao thông .
Sáng ra cha mẹ và người nhà cô gái đã có mặt ở bệnh viện .(do cô gái đã nhờ tôi gọi điện thoại báo tin lúc sơ cứu xong ).Song thân cô gái thấy con mình đã được cứu chữa ổn định ,họ bớt được vẻ lo lắng ban đầu và hỏi han kỹ tôi về nguyên do xẩy ra tai nạn .Tôi tình thật trình bầy lại vụ việc trước mặt cô gái . Cô ta không phản bác điều gì mà còn nhìn tôi với ánh mắt cảm kích ,biết ơn. Cha mẹ cô gái tỏ ra là những người hiểu biết .Họ cám ơn tôi đã hết lòng giúp đỡ con mình và cho điạ chỉ mời ghé nhà chơi .
Về đến nhà ,tôi thật tình kể hết mọi sự việc cho bố mẹ nghe. Ông bà đồng tình với việc tôi đã làm và bảo nên sớm đến nhà cô gái thăm hỏi cho phải đạo . Riêng tôi, sau tai nạn tôi cảm nhận hình ảnh cô gái luôn hiện diện trong đầu. Nó khiến tôi nhớ mồn một từng chi tiết của sự việc xẩy ra ngày hôm trước. Cái cảm giác bồng một người con gái trong tay sao mà êm ái thế ! Rồi tất cả những việc làm để phụ giúp y tá chăm sóc cô gái trong bệnh viện cứ lần lượt hiện ra trước mắt tôi như một cuốn phim quay chậm. Tôi nằm trong phòng buông thả tâm hồn bay bổng theo hình ảnh người con gái đầu tiên trong đời đã khiến lòng mình xao xuyến .
Ngay hôm sau ,tôi phóng xe tìm đến nhà cô gái .Gia đình vui vẻ mời tôi vào nhà .Ba mẹ cô gái thấy tôi có vẻ đàng hoàng nên ngồi tiếp chuyện được dăm phút đã tinh tế đứng dậy mời tôi lên phòng riêng của cô gái nói chuyện.Tôi xúc động vì cô gái xưng em và nói chuyện với tôi như bạn bè thân quen .
Thời gian sau ,cứ vài ba ngày tôi đều đặn tới thăm Lan, tên cô gái . Một hôm tôi bất ngờ nghe Lan nói ngày mai sẽ ra chợ phụ mẹ bán hàng như trước ngày bị tai nạn.Tôi thấy âu lo trong lòng vì chợt nhớ đến cô gái láng giềng của tôi .Làm như vô tình ,tôi hỏi Lan :
_ Em ngồi bán với mẹ ở cửa chợ hay bên lề chợ ?
Lan cười :
_ Cái anh này ,mẹ em có cửa hàng ,ngồi bán trên xập đàng hoàng chứ bộ ! Không tin bữa nào anh cứ ghé chơi.
Tôi thở phào vì nghĩ nàng không phải là cô hàng cá như cô gái láng giềng. Nhưng các bạn biết không ? Bà xã tôi hiện nay là cô hàng cá đấy. Bởi khi lần theo địa chỉ Lan cho , tôi phát hiện nàng đang ngồi trong một gian hàng bán cá khô tại chợ Bình Tây.Tôi quyết định rất mau : mình yêu Lan sâu đậm rồi ,bố mẹ cứ than thở hoài, đành chấp nhận cô bán cá làm vợ thôi !
Đúng là “Số trời đã định”,”Ghét của nào trời trao của đó “.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét