21 thg 11, 2016

CHIẾC VÍ BỊ ĐÁNH RƠI - CHUYỆN TÌNH TRÊN CẢ TUYỆT VỜI

  Chuyện tình thật cảm động do Huỳnh Huệ dịch
  Tình yêu như của cặp đôi dưới đây có đẹp không? , thưa các Bạn. Có lẽ nhiều bạn sẽ đồng ý với người dịch là tình yêu chân thật không có tuổi – trên cả tuyệt vời-  và tự hỏi bao nhiêu người sẽ bỏ công như chàng trai nhặt được chiếc ví tình yêu trong câu chuyện.

http://o.aolcdn.com/dims-shared/dims3/GLOB/crop/3427x1815+0+2665/resize/604x327!/format/jpg/quality/85/http://o.aolcdn.com/hss/storage/adam/18312f51b76afe9abbd59e049afcc204/92631243.jpg
        
Một ngày đông lạnh giá, trên đường  đi bộ về nhà tôi nhìn thấy một chiếc ví bị đánh rơi. Tôi nhặt lên và nhìn vào trong ví xem thử có thông tin gì để gọi cho chủ nhân của nó. Trong ví chỉ có 3 đô la và một phong thư nhàu nát như thể đã nằm trong ví nhiều năm rồi.
Chiếc phong bì cũ nát và hoen ố đến độ chỉ có thể đọc được địa chỉ người gửi. Tôi bắt đầu mở lá thư với hy vọng tìm được chút manh mối. Lá thư đề năm 1924, được viết gần 60 năm về trước.
Image result for The lost wallet, a great love story 
         Lá thư được viết bằng nét chữ đẹp mềm mại của phụ nữ trên phong bì màu xanh da trời nhạt có in bông hoa nhỏ ở đầu góc trái. Đó  là một lá thư chia tay gửi Michael với nội dung  cô gái sẽ không thể gặp gỡ chàng trai được nữa vì bị mẹ cấm đoán. Nhưng cho dù như vậy, cô nói rằng sẽ yêu chàng trọn đời.
Lá thư ký tên Hannah.
Đó là một lá thư  đầy cảm xúc, nhưng chẳng có cách nào tìm ra chủ nhân – người nhận lá thư ngoài cái tên Michael. Có lẽ nếu tôi gọi cho bộ phận giải đáp thông tin, biết đâu chừng nhân viên trực tổng đài điện thoại có thể tìm ra số điện thoại có đăng ký địa chỉ trên phong thư nằm trong chiếc ví này.
“ Chào cô, “ , tôi bắt đầu, “ tôi có việc đặc biệt này muốn nhờ cô.  Tôi đang cố gắng tìm chủ nhân của cái ví tôi lượm được. Có cách nào cô giúp tìm số điện thoại cho địa chỉ viết trên cái bì thư  ở trong ví không?
Cô nhân viên bảo tôi trao đổi với người phụ trách, người này ngần ngừ một lát rồi nói: “ Vâng, có một số điện thoại đăng ký với địa chỉ đó, nhưng tôi không thể cung cấp số điện thoại cho anh. Với vẻ lịch sự, bà ấy nói thêm rằng bà sẽ gọi đến số đó, giải thích về chiếc ví lượm được và hỏi xem họ có muốn liên lạc với tôi không.
Tôi đợi vài phút thì nghe tiếng cô ấy : “ Có người sẽ nói chuyện với anh đây.”
Tôi hỏi người phụ nữ bên kia đường dây xem bà có biết ai tên Hannah . Bà có vẻ kinh ngạc: “ Ồ! Chúng tôi mua ngôi nhà này từ một gia đình có  người con gái tên Hannah. Nhưng đó là  chuyện 30 năm về trước!”
“Vậy bà có biết bây giờ gia đình đó sống ở đâu không?”  Tôi hỏi
“ Tôi nhớ là Hannah phải đưa mẹ vào một nhà dưỡng lão cách đây vài năm, “ Bà nói tiếp: “ Có lẽ nếu cậu liên hệ với họ, họ sẽ giúp tìm được con gái của họ”
Tôi cảm ơn họ và gọi tiếp. Người phụ nữ trả lời điện thoại cho biết rằng chính Hannah cũng đang sống trong một nhà dưỡng lão.
Toàn bộ chuyện này thật ngớ ngẩn, tôi thầm nghĩ. Vì cớ gì tôi lại dính vào một chuyện phiền toái đi tim chủ nhân của chiêc ví  bên trong chỉ có 3 đô la và một lá thư viết gần 60 năm trước?
Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi mà họ nói là Hannah đang sống. Người đàn ông nhận điện thoại cho tôi biết Hannah đang sống tại đó.
Mặc dù lúc đó đã 10 giờ đêm. Tôi hỏi xem có thể đến đó thăm bà ấy không. “ Vâng, “ ông ta nói với vẻ hơi ngần ngại, “ nếu  anh muốn, giờ này có thể bà ấy đang ở trong phòng ban ngày xem TV .
Tôi cảm ơn và lái xe đến nhà dưỡng lão. Người bảo vệ và cô y tá chào tôi ở cửa. Chúng tôi lên tầng 3 của tòa nhà lớn này. Trong căn phòng sinh hoạt ban ngày, cô y tá giới thiệu tôi với Hannah.
Đó là một bà lão tóc bạc trắng, đáng yêu với nụ cười ấm áp và đôi mắt còn tinh anh. Tôi kể cho bà về chiếc ví nhặt được và đưa cho bà lá thư. Giây phút vừa nhìn thấy phong thư màu xanh da trời nhạt có bông hoa trên goc trái, bà thở một hơi dài và nói, : “ Này cậu, lá thư này là liên lạc cuối cùng của ta với Michael.”
Bà nhìn ra ngoài xa vắng, chìm trong suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ, “ Ta đã yêu ông ấy biết bao. Nhưng lúc đó ta mới 16 tuổi và mẹ bảo ta còn nhỏ quá. Ồ, chàng thật đẹp trai, giống tài tử Sean Connery.
“ Phải rồi, “ , bà tiếp tục, “Michael Goldstein là người tuyệt vời. Nếu cậu tim được ông ấy, xin nói rằng ta thường nhớ đến ông. Và , “ bà ngập ngừng cắn môi, “ nói với ông ấy rằng ta vẫn yêu ông. Cậu biết không, “ bà nở nụ cười qua hàng lệ tuôn tràn trên đôi mắt, “ Ta không lập gia đình. Ta nghĩ chẳng ai có thể xứng đáng như Michael…”
Tôi cảm ơn và từ biệt Hannah. Tôi đi thang máy xuống tầng dưới cùng và khi ra cửa, người bảo vệ hỏi, “ Bà lão co giúp gì được cho cậu không?”
Tôi nói rằng bà cụ đã cho tôi một chút thông tin. “ Ít nhất tôi đã có cả họ tên. Nhưng tôi sẽ phải tạm buông chuyện này. Tôi đã dành gần trọn ngày tìm chủ nhân của chiếc ví  này rồi.”
Tôi láy chiếc ví ra, chiếc ví da giản dị màu nâu viền đỏ. Khi người bảo vệ nhìn thấy, ông ta nói, “Khoan đã! Đó là ví của ông Goldstein. Tôi biết chắc nó với viền màu đỏ tươi. Ông ta cứ làm mất chiếc ví này hoài. Tôi chắc là đã tìm thấy chiếc ví của ông ta  ở hành lang 3, 4 lần rồi. “
“ Ông Goldstein là ai? “, tôi hỏi  mà bàn tay cầm chiếc ví bắt đầu run rẫy
“Đó là ông lão ở tầng 8. Chắc chắn là ví của Mike Goldstein. Hẳn là ông lão bị rơi ví trong một lần đi dạo. “ Tôi cảm ơn người bảo vệ và vội vã trở lại phòng y tá. Tôi thuật lại lời của người bảo vệ. Sau đó chúng tôi trở lại thang máy và lên tầng 8. Tôi cầu nguyện sao cho ông Goldstein vẫn còn thức.
Trên tầng 8, cô y tá trực ở đó nói, “ Tôi chắc ông lão vẫn còn ở phòng sinh hoạt ban ngày. Ông thích đọc sách ban đêm. Ông lão thật đáng yêu. “
Chúng tôi đến căn phòng duy nhất còn sáng đèn nơi có một ông lão đang ngồi đọc sách. Cô y tá đến chỗ ông và hỏi có phải ông làm mất vi không. Ông Goldstein nhìn lên ngạc nhiên và đưa tay ra túi quần sau và nói, “ Ò, ví mất rồi!”
“ Cậu thanh niên này đã tìm được chiếc ví này và chúng tôi  không  biết nó có phải là ví của ông?”
Tôi đưa chiếc ví cho ông lão và ngay khi nhìn thấy nó, ông mỉm cười nhẹ nhõm: “ Phải chính là ví của tôi! Chắc là tôi làm rớt nó từ túi quần trưa nay. Tôi muốn tặng câu một chút làm quà. “
Dạ khỏi, cám ơn ông, “ tôi đáp. “ Nhưng tôi phải thú thực với ông là tôi đã đọc lá thư  với hy vọng tìm ra chủ nhân của chiếc ví. “
Nụ cười  bỗng tắt ngay trên khuôn mặt ông lão. “ Cậu đã đọc lá thư  à?”
Không chỉ đọc thư, tôi còn biết Hannah đang ở đâu.”
Mặt ông chợt biến sắc, “Hannah à? Cậu biết  bà ấy ở đâu sao? Bà ấy có khỏe không? Bà ấy vẫn xinh đẹp như trước? Xin cậu, làm ơn nói cho tôi biết, “ ông nói với vẻ thiết tha.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại ông, “ Bà ấy khỏe, vẫn xinh đẹp như hồi ông  mới quen bà.”
Ông lão mỉm cười với vẻ mong đợi và hỏi, “ Cậu cho tôi biết bà ấy đang ở đâu. Tôi muốn  gọi cho bà ấy ngày mai.” Ông chụp lấy tay tôi, “ Cậu có biết, tôi đã yêu cô gái ấy nhiều đến độ khi lá thư đến, cuộc đời tôi xem như đã hết. Tôi đã không lấy vợ. Tôi nghĩ tôi  vẫn mãi mãi yêu cô ấy.”
“Ông Goldstein, đi với cháu”, tôi nói
Chúng tôi đi thang máy xuống tầng 3. Hành lang tối chỉ có một hai ngọn đèn đêm rọi ánh sáng lờ mờ cho chúng tôi đến phòng sinh hoạt ban ngày, trong đó chỉ có một mình bà Hannah đang xem TV. Cô y tá đi về phía bà.
Cô nói, “Hannah, “vừa chỉ vào Michael, đang đứng với tôi ở ngưỡng cửa. “ Bà có biết ông này không?”
Bà kéo chiếc kính trên mắt lên nhìn một lúc mà không nói một lời nào. Michael nói khẽ, như thì thầm, “ Hannah, là Michael đây. Bà có nhớ ra tôi không?”

https://banmaihong.files.wordpress.com/2016/11/168fd-hnbkfu5xqfpregx5u9vut4xxxl4j3hpexhjnof_p3ymrypkwj94qgrtdb3sbc6ky.jpg?w=468

Bà thở mạnh, “ Michael, Ôi trời, không thể tin được, Michael. Chính là anh, Michael  của Em! Ông lão chậm bước về phía bà; họ ôm nhau. Cô y tá và tôi bước ra nước mắt lăn dài trên má chúng tôi.
“ Thấy chưa, Ông Trời có mắt! Trời đã định thì duyên vẫn còn.”
Khoảng 3 tuần sau tôi nhận được cuộc gọi của nhà dưỡng lão đến văn phòng của tôi. “ Anh có thể đến vào Chủ Nhật dự đám cưới không? Michael  và  Hannah sẽ kết hôn.
Đó là một đám cưới đẹp với tất cả những người  ở nhà dưỡng lão diện thật bảnh để dự lễ. Hannah mặc một chiếc áo cưới màu be sáng trông rất xinh đẹp. Michael khoác một bộ com lê xanh đen rất phong độ tự tin. Họ nhờ tôi làm phù rể.
Nhà dưỡng lão cho họ căn phòng riêng. Nếu bạn muốn chứng kiến cô dâu 76 và chú rể 79 cái xuân xanh giống như đôi trẻ, bạn phải đến gặp đôi vợ chồng này.
Một cái kết hoàn hảo cho một chuyện tình dài gần 60 năm.
Có đẹp không? Tình yêu như thế có đẹp không? , thưa các Bạn.
.

Huỳnh Huệ dịch

Image result for The lost wallet, a great love story

The Lost Wallet, A Great Love Story!

As I walked home one freezing day, I stumbled on a wallet someone had lost in the street. I picked it up and looked inside to find some identification so I could call the owner. But the wallet contained only three dollars and a crumpled letter that looked as if it had been in there for years.
The envelope was worn and the only thing that was legible on it was the return address. I started to open the letter, hoping to find some clue. Then I saw the dateline–1924. The letter had been written almost 60 years ago.
It was written in a beautiful feminine handwriting on powder blue stationery with a little flower in the left-hand corner. It was a “Dear John” letter that told the recipient, whose name appeared to be Michael, that the writer could not see him anymore because her mother forbade it. Even so, she wrote that she would always love him.
It was signed, Hannah.
It was a beautiful letter, but there was no way except for the name Michael, that the owner could be identified. Maybe if I called information, the operator could find a phone listing for the address on the envelope.
“Operator,” I began, “this is an unusual request. I’m trying to find the owner of a wallet that I found. Is there anyway you can tell me if there is a phone number for an address that was on an envelope in the wallet?”
She suggested I speak with her supervisor, who hesitated for a moment then said, “Well, there is a phone listing at that address, but I can’t give you the number.” She said, as a courtesy, she would call that number, explain my story and would ask them if they wanted her to connect me.
I waited a few minutes and then she was back on the line. “I have a party who will speak with you.”
I asked the woman on the other end of the line if she knew anyone by the name of Hannah. She gasped, “Oh! We bought this house from a family who had a daughter named Hannah. But that was 30 years ago!”
“Would you know where that family could be located now?” I asked.
“I remember that Hannah had to place her mother in a nursing home some years ago,” the woman said. “Maybe if you got in touch with them they might be able to track down the daughter.”
She gave me the name of the nursing home and I called the number. They told me the old lady had passed away some years ago but they did have a phone number for where they thought the daughter might be living.
I thanked them and phoned. The woman who answered explained that Hannah herself was now living in a nursing home.
This whole thing was stupid, I thought to myself. Why was I making such a big deal over finding the owner of a wallet that had only three dollars and a letter that was almost 60 years old?
Nevertheless, I called the nursing home in which Hannah was supposed to be living and the man who answered the phone told me, “Yes, Hannah is staying with us.”
Even though it was already 10 p.m., I asked if I could come by to see her. “Well,” he said hesitatingly, “if you want to take a chance, she might be in the day room watching television.”
I thanked him and drove over to the nursing home. The night nurse and a guard greeted me at the door. We went up to the third floor of the large building. In the day room, the nurse introduced me to Hannah.
She was a sweet, silver-haired oldtimer with a warm smile and a twinkle in her eye. I told her about finding the wallet and showed her the letter. The second she saw the powder blue envelope with that little flower on the left, she took a deep breath and said, “Young man, this letter was the last contact I ever had with Michael.”
She looked away for a moment deep in thought and then said softly, “I loved him very much. But I was only 16 at the time and my mother felt I was too young. Oh, he was so handsome. He looked like Sean Connery, the actor.”
“Yes,” she continued. “Michael Goldstein was a wonderful person. If you should find him, tell him I think of him often. And,” she hesitated for a moment, almost biting her lip, “tell him I still love him. You know,” she said smiling as tears began to well up in her eyes, “I never did marry. I guess no one ever matched up to Michael…”
I thanked Hannah and said goodbye. I took the elevator to the first floor and as I stood by the door, the guard there asked, “Was the old lady able to help you?”
I told him she had given me a lead. “At least I have a last name. But I think I’ll let it go for a while. I spent almost the whole day trying to find the owner of this wallet.”
I had taken out the wallet, which was a simple brown leather case with red lacing on the side. When the guard saw it, he said, “Hey, wait a minute! That’s Mr. Goldstein’s wallet. I’d know it anywhere with that bright red lacing. He’s always losing that wallet. I must have found it in the halls at least three times.”
“Who’s Mr. Goldstein?” I asked as my hand began to shake.
“He’s one of the oldtimers on the 8th floor. That’s Mike Goldstein’s wallet for sure. He must have lost it on one of his walks.” I thanked the guard and quickly ran back to the nurse’s office. I told her what the guard had said. We went back to the elevator and got on. I prayed that Mr. Goldstein would be up.
On the eighth floor, the floor nurse said, “I think he’s still in the day room. He likes to read at night. He’s a darling old man.”
We went to the only room that had any lights on and there was a man reading a book. The nurse went over to him and asked if he had lost his wallet. Mr. Goldstein looked up with surprise, put his hand in his back pocket and said, “Oh, it is missing!”
“This kind gentleman found a wallet and we wondered if it could be yours?”
I handed Mr. Goldstein the wallet and the second he saw it, he smiled with relief and said, “Yes, that’s it! It must have dropped out of my pocket this afternoon. I want to give you a reward.”
“No, thank you,” I said. “But I have to tell you something. I read the letter in the hope of finding out who owned the wallet.”
The smile on his face suddenly disappeared. “You read that letter?”
“Not only did I read it, I think I know where Hannah is.”
He suddenly grew pale. “Hannah? You know where she is? How is she? Is she still as pretty as she was? Please, please tell me,” he begged.
“She’s fine…just as pretty as when you knew her.” I said softly.
The old man smiled with anticipation and asked, “Could you tell me where she is? I want to call her tomorrow.” He grabbed my hand and said, “You know something, Mister? I was so in love with that girl that when that letter came, my life literally ended. I never married. I guess I’ve always loved her.”
“Mr. Goldstein,” I said, “Come with me.”
We took the elevator down to the third floor. The hallways were darkened and only one or two little night-lights lit our way to the day room where Hannah was sitting alone watching the television. The nurse walked over to her.
“Hannah,” she said softly, pointing to Michael, who was waiting with me in the doorway. “Do you know this man?”
She adjusted her glasses, looked for a moment, but didn’t say a word. Michael said softly, almost in a whisper, “Hannah, it’s Michael. Do you remember me?”
She gasped, “Michael! I don’t believe it! Michael! It’s you! My Michael!” He walked slowly towards her and they embraced. The nurse and I left with tears streaming down our faces.
“See,” I said. “See how the Good Lord works! If it’s meant to be, it will be.”
About three weeks later I got a call at my office from the nursing home. “Can you break away on Sunday to attend a wedding? Michael and Hannah are going to tie the knot!”
It was a beautiful wedding with all the people at the nursing home dressed up to join in the celebration. Hannah wore a light beige dress and looked beautiful. Michael wore a dark blue suit and stood tall. They made me their best man.
The hospital gave them their own room and if you ever wanted to see a 76-year-old bride and a 79-year-old groom acting like two teenagers, you had to see this couple.
A perfect ending for a love affair that had lasted nearly 60 years.
.

Unknown author

28 thg 10, 2016

NƯỚC MẮM VÀ TRUYỀN THÔNG

           Bài viết này của nhà báo Nguyễn Công Khế đăng trên Một Thế giới VN. Ông là người đồng sáng lập báo Thanh Niên và giữ cương vị Tổng biên tập trong suốt 23 năm, đã có nhiều cống hiến cho ngành báo chí, từng là Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà báo Việt Nam ....Tuy trân trọng những công sức đóng góp cho ngành báo chí cũng như nền thể thao nước nhà của ông nhưng nhiều người khá hụt hẫng sau khi đọc bài này .
     
Nhà báo Nguyễn Công Khế
   Sự cố ở báo Thanh Niên là một nỗi buồn lớn của tôi, bởi vì tôi đã là người viết và biên tập những dòng đầu tiên cho đến 23 năm sau trong cương vị Tổng biên tập, có lúc tờ báo đã lên đến trên 500.000 bản 1 ngày. Rất đau xót, khi tôi phải rời xa nó. Tất cả những đồng nghiệp ở đó đều thân thiết và máu thịt của tôi.
          Tôi không biết mình ăn nước mắm từ khi nào, nhưng chắc mẹ tôi thì biết, chắc là bà cho tôi ăn nước mắm từ khi tôi mới lọt lòng. Lúc tôi sinh ra, năm ký Hiệp định Genève phân chia nước Việt nam bắt đầu từ vĩ tuyến 17. Năm đó, Việt Nam còn nghèo, chắc là tôi có ăn bột gạo trộn nước mắm, vì lúc đó chưa có nhiều loại sữa như sau này. Ông Phạm Duy có một bài hát rất hay là bài “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời”. Tôi nghĩ không người Việt Nam nào sinh ra mà cái lưỡi của mình không dính những giọt nước mắm làm bằng cá cơm hoặc cá thu ướp với muối biển. Theo hiểu biết của tôi, trên thế giới có hai nước sản xuất và ăn nước mắm là Việt Nam và Thái Lan. Nước mắm Việt Nam được nổi lên với cái tên hòn đảo ở cực Nam của đất nước có tên là Phú Quốc. Đến nỗi Thái Lan có lần bán nước mắm ra ngoại quốc cũng ghi tên 'made in Phú Quốc'. Tôi nhớ, năm 1978 thì phải, tôi đi ra viết bài ở Phú Quốc ăn một nồi cá tuyệt vời mà tôi chưa bao giờ được ăn lại, nước mắm nhĩ nguyên chất được gia chủ kho với những con cá nục, cá bạc má mà không nêm nếm bất cứ một gia vị nào khác. Bữa ăn ngon tuyệt vời. Tôi chưa thấy trong đời có một bữa ăn nào ngon đến như vậy đối với tôi.



"Tôi nghĩ không người Việt Nam nào sinh ra mà cái lưỡi của mình không dính những giọt nước mắm làm bằng cá cơm hoặc cá thu ướp với muối biển"- Nhà báo Nguyễn Công Khế. Ảnh minh họa

       Mấy ngày nay làm bóng đá U.21 ở Quảng Ninh, anh Quốc Phong bạn hiền của tôi, từng là Phó tổng biên tập báo Thanh Niên mấy năm trước kể lại cho tôi câu chuyện: Anh có một người thân, là ông nội của anh ở Hải Phòng. Ông làm nghề đông y theo cha truyền con nối (cụ nội anh Quốc Phong có bằng cử nhân nhưng cáo quan ở nhà nghiên cứu đông y dược giúp người). Ông nội anh là một thầy thuốc rất nổi tiếng, những năm 60-70 của thế kỷ trước từng nhiều năm được Ban Bảo vệ sức khoẻ Trung ương hằng tuần cho xe xuống Hải Phòng đón ông lên Hà Nội chữa bệnh cho Bí thư Thứ nhất Trương ương Đảng Lê Duẩn, Chủ tịch UB Thường vụ Quốc hội Trường Chinh, Thủ tướng Phạm Văn Đồng ....

Một lần, ông đã chữa trị cho bệnh nhân, một người phụ nữ giàu có ở Tân Thế Giới về Hải Phòng định cư. Sau khi ông chữa qua khỏi căn bệnh hiểm nghèo, bà cảm kích hỏi ông: Bây giờ, bác muốn bất cứ thứ gì, tôi có thể tặng bác vì các con tôi rất đông, các cháu đang sống ở nhiều nước khác nhau. Ông thầy thuốc  đã  từ chối tất cả. Nhưng khi người tỏ lòng tạ ơn mà ông không thể thoái thác, ông bảo: cô chỉ làm sao kiếm cho tôi một chai nước mắm Phú Quốc là tôi thích nhất vì đã lâu tôi không được dùng.
       Đó lại là thời điểm Hải Phòng vào năm 1971, chiến tranh tạm yên nhưng còn chia cắt đất nước, làm gì có nước mắm Phú Quốc. Nhưng rất may, bệnh nhân này thuộc hàng khá giả, lại có bà con ở khắp nơi. Bà bệnh nhân đã nhờ người con sống Paris gửi thư sang cho bạn Sài Gòn nhờ mua một thùng nước mắm Phú Quốc rồi gửi qua Phnompenh (Campuchia). Sau đó, gửi tiếp sang Paris, rồi từ đó, con bà đã gửi về cảng Hải Phòng  để biếu thầy thuốc, như một sự tri ân đặc biệt. Đúng là "của một đồng, công một nén", khó đong đếm bằng tiền. Ông thầy thuốc, sau khi nghe nói cũng rất ân hận vì ông ước một điều tưởng quá đơn giản, mà phải tốn công tốn sức như vậy. Thùng nước mắm được mua tại Phú Quốc rồi đi nửa vòng trái đất để về Việt Nam.


         Nước mắm truyền thống nó có sức hấp dẫn với bất cứ người Việt Nam nào.

Song đến giờ này, nó lại bị nhóm lợi ích nào đó kết hợp với một Hội gọi là bảo vệ Tiêu dùng và một nhóm truyền thông bất chính bố ráp tiêu diệt. Nó muốn tiêu diệt cả một món ăn quốc hồn quốc túy của bao đời người Việt Nam luôn nâng niu giữ gìn và làm cho nó quốc tế hóa đến nỗi đi đến ở đâu, châu Âu, châu Mỹ, châu Úc, người ta đều có nước mắm Việt trong siêu thị. Đó là sự nhẫn tâm không tưởng tượng được.
       Tôi xin được nói về truyền thông trong thời đại này, nhất là tôi muốn nói về truyền thông và mạng xã hội trong nước. Một vài cơ quan truyền thông đã có tội rất to trong việc này mà Bộ trưởng Trương Minh Tuấn đã nói một câu rất hay: đó là loại “truyền thông bất lương”. Từ khi mạng xã hội ra đời, tôi mừng không thể tả được. Một vũ khí lợi hại để mọi người có thể truyền tải tâm tư, nguyện vọng của mình đến tất cả mọi người, mỗi người có thể là một Tổng biên tập của một tờ báo. Facebook, các trang mạng cá nhân nở rộ. Tín hiệu của một xã hội tự do.
Bây giờ, đến như tôi, tôi cũng ít đọc báo giấy mà đọc các trang mạng. Nhưng với tình trạng các trang mạng và blog ở Việt Nam, nhiều trang đọc rất thú vị, bổ ích và nhiều thông tin hơn các trang trên báo chính thống. Nhưng ngược lại, có những trang tôi không thể nào chịu nổi. Báo chí hay blog, facebook, đối với những người chủ của nó chỉ có lương tâm trách nhiệm ràng buộc chứ chả có ai kiểm soát nổi cả. Chính như tôi, ngồi ở nhà làm bóng đá, làm truyền thông sự kiện, mà cuối năm 2015, họ đã lập một trang mạng lấy tên tôi và vu khống tôi đủ điều. Họ dùng thủ thuật của hacker lấy những tài liệu và ảnh trong tư liệu lưu trữ của cơ quan tôi, để đưa ra lắp ghép, xuyên tạc, vu khống không thương tiếc. Nếu trong loạt bài họ viết về tôi, chỉ cần chứng minh được một điều đúng, tôi xin thọ tội. Lúc đó nhiều người đồng nghiệp bảo là họ sẵn sàng “phản công lại”, mọi tư liệu đã chuẩn bị làm cho rõ ngô khoai. Tôi bảo với bạn bè, một nhóm trong bóng tối họ giả dạng an ninh và có một vài người trong làng báo chính thống mà tôi biết hẳn hoi. Đứng sau họ là ai tôi cũng biết. Họ đặt điều nói tôi đủ thứ rất xúc phạm danh dự tôi, nhưng tôi mặc kệ. Đến giờ này vẫn có một trang mạng với tác giả TNP đều nói “xía” tôi ở phe này, phe nọ ở Việt Nam, dựng nên những cuộc gặp giữa tôi và một lãnh đạo nào đó của Việt Nam mà thực sự có người tôi chưa có dịp tiếp xúc. Tôi cũng xin nói luôn, tôi chỉ có một phe là phe Tổ quốc và Nhân dân Việt Nam mà thôi.
       Trở lại vấn đề truyền thông ở Việt Nam, sự tiến bộ của nó thì không ai có thể phủ nhận được, nhưng mặt trái của nó thì cũng khủng khiếp lắm. Thông tin chính thống cũng bị ngấm nhiều độc hại, phóng viên viết bài đe dọa lấy tiền bạc ở doanh nghiệp này, doanh nghiệp kia đầy rẫy mà nhiều người dân cũng đã từng là nạn nhân và cơ quan quản lý đã cảnh báo và đã có hình thức kỷ luật với nhiều trường hợp. Chính các cơ quan quản lý và định hướng cũng phải điều chỉnh làm sao để báo chính thống nói được, phản ảnh được sự thật và không có vùng cấm để ngăn chặn được sự bất lương đầy rẩy trong truyền thông hiện nay.
Vụ bãi rác Đa Phước ở Thành phố Hồ Chí Minh là một ví dụ. Tôi hoàn toàn không có ác cảm gì với chủ đầu tư, với con người, thậm chí có thể bạn bè, nhưng việc công nghệ chôn lắp, xử lý rác như thế nào để mà hàng chục hàng trăm nghìn người bị ảnh hưởng mùi hôi, càng ngày càng hôi, mà mới đây một quan chức Cao cấp và ông giám đốc Sở tài nguyên môi trường nói đã được khắc phục bớt hôi. Dân chúng vùng này đã gọi điện tới tấp đến các cơ quan chức năng phản đối. Có thể thiếu ăn, thiếu mặc một chút không sao. Nhưng thử ai trong số họ xuống ở những vùng đó và ngưng thở trong vòng một phút rồi họ sẽ biết sức chịu đựng của dân chúng.
         Xã hội ta rất “ỡm ờ”. Chính vì thế mà nhiều hậu quả là do con người gây ra, và những người có quyền lực trong tay như báo chí mà thiếu vô tư và “muốn có những đồng tiền không chính đáng” thì xã hội đó sẽ không biết tương lai nó như thế nào. Tôi nghe vụ Đa Phước, nhà đầu tư ở đây đã từng ký một số hợp đồng truyền thông với ít nhất 4 tờ báo. Mùi hôi của Đa Phước chưa bao giờ được phản ảnh trên 4 tờ báo này dù mùi hôi này là đại họa của hàng nghìn dân, trái lại có dịp là họ PR ngay cho công ty này. Còn những phản ánh của dân và các nhà khoa học chân chính, họ đều “lơ”.
        Tôi không bao giờ có tư tưởng chống lại “nước mắm công nghiệp, hoặc “nước chấm công nghiệp” nhưng nước mắm công nghiệp là trên cơ sở của nước mắm truyền thống mới có, chứ nó không phải từ trên trời rơi xuống được. Nước mắm truyền thống (tức là giữ được cái gốc của nước mắm) sẽ làm lợi rất nhiều cho các nhà sản xuất nước mắm công nghiệp. Việc này tôi sẽ có một bài riêng ở dịp khác.
     Những ngày qua đối với tôi là những ngày buồn cho giới truyền thông Việt Nam. Việc báo Thanh Niên đứng ra xin lỗi bạn đọc là việc cần làm nhưng chưa đủ. Chúng ta phải có những điều tuyệt cấm trong đạo đức nghề nghiệp chứ không thể là chuyện đơn giản. Sự cố ở báo Thanh Niên là một nỗi buồn lớn của tôi, bởi vì tôi đã là người viết và biên tập những dòng đầu tiên cho đến 23 năm sau trong cương vị Tổng biên tập, có lúc tờ báo đã lên đến trên 500.000 bản 1 ngày. Rất đau xót, khi tôi phải rời xa nó. Tất cả những đồng nghiệp ở đó đều thân thiết và máu thịt của tôi.
       Truyền thông của Việt Nam phải cần một cuộc đại phẫu từ công tác chỉ đạo, quản lý, nhất là phải giáo dục nghề nghiệp và đạo đức cho các phóng viên trẻ, mà không chỉ đối với các phóng viên trẻ không thôi đâu. Tôi tin việc đó chúng ta sẽ làm được vì trong làng báo chúng ta, còn rất nhiều người tài hoa, tâm huyết với nghề và đạo đức mà tôi từng biết.
                                                                         Nguyễn Công Khế

20 thg 10, 2016

TÔI ĐI CHỢ ĐỒ CỔ SÀI GÒN

                             


      Sáng Chủ nhật 15.10 vừa qua , tôi cùng một người bạn thực hiện chuyến đi tham quan Chợ đồ cổ Sài Gòn. Xuất phát từ nhà ở đường Tô Hiến Thành quận 10,mất nửa giờ chúng tôi đi tới đường Nơ Trang Long thuộc quận Bình Thạnh,Sau khi qua cầu Băng Ki , chúng tôi quẹo trái vào hẻm 255 tìm số 47bis là đến đúng ngay nơi cần tìm.Trước khi vào chợ chúng tôi phải mua vé ở cổng, mỗi vé 30 ngàn .Gọi là vé vào cửa cho có lệ bộ bởi thực chất chỉ là mảnh giấy giá trị tương ứng với phiếu ẩm thực một suất cà phê sữa hoặc tô quà sáng tuỳ chọn khi khách đổi vé cho nhân viên phục vụ.Cổng không mang tên chợ mà mang bảng hiệu ” Cà phê sân vườn Cao Minh”.
      Cũng nhờ hỏi thăm bác Gu-Gồ từ tối hôm trước ,tôi được biết thêm về ca sĩ Cao Minh,ông chủ ngôi chợ Chợ đồ cổ này như sau : “Ca sĩ Cao Minh quê ở Long An nhưng lớn lên ở Tây Ninh. Ngay từ nhỏ anh đã bộc lộ năng khiếu về âm nhạc cho dù bị người cha ngăn cấm. Năm 1978, Cao Minh đoạt giải nhất Tiếng hát Truyền hình tỉnh Tây Ninh. Năm 1988, anh là người hát hay nhất về đề tài Hồ Chí Minh đồng thời đoạt luôn giải Người hát dân ca hay nhất. Những ca khúc tiền chiến, trữ tình mà Cao Minh đã thể hiện thành công như được nhiều người ưa thích như Bến Xuân, Đôi Mắt người Sơn Tây, Hòn vọng phu…”
       Khi chúng tôi hoàn tất việc gửi xe, mua vé thì đã gần 9 giờ.Lúc này khách đến chợ đã khá đông, tôi ước tính con số vào khoảng trên 200 .Vì lối đi hẹp khách nối đuôi nhau đi,gặp ai ngược chiều phải luồn lách mới qua được.Người bán bày hàng trên những chiếc bàn nhỏ kê san sát nhau ,không chia khu vực hay sắp xếp theo loại hàng nào cả. Cũng do địa hình phức tạp của mảnh đất nên khách tham quan có cảm tưởng như mình đang lạc vào một khu chợ trời hỗn tạp ở cửa ngõ thành phố Sài Gòn thời kỳ trước tháng 4.1975.
Mặt bằng chợ giới hạn trong khuôn viên Cà phê sân vườn Cao Minh ,có một ao cá nhỏ ở chính giữa,dăm cây cao đan xen,vài căn nhà nhỏ có gác trổ các ô cửa nhỏ cho khách tham quan chợ vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh mua bán. Đa phần là khách đến đây là nam giới, người trung niên hoặc lớn tuổi là chủ yếu.Cũng có dăm bảy khách người nước ngoài nhưng có lẽ họ cũng như chúng tôi đến tham quan là chính.
        Quan sát các mặt hàng bày bán,tôi thấy hầu hết là đồ gia dụng cũ với những dáng mác có từ rất lâu đời như đồng hồ Ô-đô,bật lửa Zip-pô, máy băng Akai,bàn ủi đốt bằng than, ống nhổ bằng đồng thau, mâm son thiếp vàng ,đũa bạc, cân tiểu ly, sách cổ viết tay,các bản tân nhạc nhạc cũ bìa rách nát in từ những năm 55-60... Thôi thì thượng vàng hạ cám từ chiếc nhẫn cổ mặt đá quý hét vài nghìn đô cho đến chiếc lon Ghi-gô bằng nhôm chỉ bị nài xin vài chục ngàn cũng có.Quả là một sân chơi không đâu tốt hơn cho những người có thú say mê đồ cũ xưa ,những người nặng lòng hoài cổ bởi sau bao năm tháng mòn mỏi khát khao giờ đây họ có thể cầm tận tay,thấy tận mắt lại những đồ vật ngỡ như chỉ thấy trong sách vở hoặc tồn tại trong quá khứ mà thôi. 
      Chợ đồ cổ hôm nay đông nhưng không ồn ào náo nhiệt như thường thấy ở các chợ phiên cho dù đích thực cái chợ này chính là dạng chợ phiên vì chỉ họp mỗi tuần một buổi vào sáng chủ nhật. Bên cạnh những tiếng người chào hỏi mua bán,tai tôi vẳng nghe có tiếng nhạc guitar hoà tấu. Chú ý lắng nghe, tôi thấy đó là những âm hưởng của một bản nhạc vô thường quen thuộc vang lên từ cuối chợ.Một cảm nhận thú vị chợt nhen lên trong tôi : đây là sự sáng tạo mang tính nghệ thuật phục vụ nhân sinh của người quản lý chợ. Âm nhạc đem vào chợ tạo thêm nét độc đáo cho ngôi chợ đồ cổ này.Nếu bảo âm nhạc là ngôn ngữ của tâm hồn thì nhạc hoà tấu cần được cảm nhận bằng tâm hồn. Qua âm hưởng khúc nhạc không lời hôm nay tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng, ấm áp... Tôi cảm nhận ngôi chợ mang dấu ấn tâm hồn người nghệ sĩ khi anh Cao Minh đem nhạc vào chợ : người ta có thể thư giãn ở mọi lúc ,mọi nơi nếu biết lắng đọng tâm hồn.
      Bên cạnh những lời có cánh trên đây,tôi thành thật nói ra một điều không ưng ý lắm là cái mùi khói thuốc trong chợ kinh quá. Khói thuốc sặc mùi ngay từ cổng, tràn làn khắp các nơi bán hàng và ngay cả trong các phòng dành cho khách vào ăn uống hoặc ngồi nghe nhạc.Anh bạn tôi là người hút thuốc cũng phải thừa nhận là khói thuốc nặng nề quá.Chỉ tội cho mấy người không chịu nổi khói thuốc như tôi thấy như muốn ngộp thở.Cũng may có thủ sẵn trong túi chai dầu gió nhỏ nên lâu lâu tôi dừng lại lấy ra mở nắp hít vài cái cho khoẻ lại rồi mới đi tiếp.
     Quan sát cảnh mua bán tôi thấy không khí chợ mang dáng vẻ như một khu triển lãm chứ không tấp nập náo nhiệt quen thấy tại các ngôi chợ bình thường.Không có cảnh “trăm người bán ,vạn người mua” mà chỉ là” trăm người bán,vạn người xem”. Cách chúng tôi đứng vài mét có một người khách khá đặc biệt : một nhà sư mặc cà sa màu vàng nổi bật giữa dòng người chen chúc. Mặc quần áo nhà chùa đi chợ đồ cổ mua đồ thờ là việc bình thường nhưng khi trả tiền thì cách hành xử của ông sư đã khiến những người khác trông thấy phải lắc đầu . Sự việc là sau khi đã ngã giá để mua một tượng đá xanh nhỏ, ông sư rút trong lớp áo cà sa ra một xấp tiền giấy 500 ngàn mới dầy cộm,ước chừng vài chục tờ. Ông chậm rãi đếm tiền trả cho người bán mà không để ý gì đến những cặp mắt lạ lẫm của những người khách đứng quanh đang nhìn vào mình.Đi tiếp một chỗ khác ,nhà sư hỏi mua một món đồ cũ khác bằng đồng.Ông sư lại rút cái túi tiền đầy tiền của mình ra đếm đếm…Tôi thật sự không thể hiểu nổi một người tu hành như ông sao lại có hành vi khoe tiền lộ liễu trước đám đông như thế ? Hình ảnh không đẹp mắt đó làm mất đi tính cách khiêm cung của một người tu hành và tự hạ giá trị nhân cách của mình.
       Nhưng theo ý tôi cái chợ đồ cổ Sài Gòn này ngẫm cho cùng cũng chưa xứng với tên gọi đó.Trong chợ bày bán nhiều thứ đồ cũ nhỏ vụn vặt như tiền xu,tiền giấy,dao,kéo ,ốc vít,nhẫn,đồng hồ,radio… nhưng những loại đồ cũ lớn khổ hoặc cồng kềnh như xe đạp ,xe máy cũ,gốm xưa,tủ thờ thì hơi ít.Đi hết vòng chợ tôi chỉ ngó thấy dăm chiếc xe đạp mà có cái còn mới toanh chắc do ai túng tiền đem bán , lưa thưa một vài chiếc Mobylette ,Honda 67, Lambretta, Vespa.CònVelo solex chẳng thấy bóng dáng chiếc nào. Quần áo cổ xưa cũng nhìn không ra ngoài một nơi cuối chợ treo vài bộ đồ cũ.Thế nên gọi đây là Chợ đồ cũ thì tạm được, gọi là Chợ đồ cổ thì chưa thật xứng.Một số người đề nghị gọi chợ này là Chợ ve chai nhưng đánh giá vậy thời thấp so với thực chất của chợ và phụ tấm lòng của những người góp công sức gầy dựng nên ngôi chợ quá ư độc đáo này của thành phố .
        Sau khi tham quan khá đầy đủ mọi mặt của ngôi chợ,chúng tôi sử dụng 2 tấm vé vào cửa để đổi lấy hai ly cà phê sữa nóng.Tưởng phải đứng uống tại gốc cây vì trong quán đông người không còn ghế trống nhưng thật may cho chúng tôi có hai bạn trẻ không rõ có phải thấy tội nghiệp hai ông già hay chăng mà họ đứng dậy vẫy mời chúng tôi vào ngồi thế chỗ .Mới nhâm nhi vài hớp cà phê thì chợt nghe từ giữa chợ tiếng ca sĩ Cao Minh vang lên.Anh cảm ơn bạn bè cũng như tất cả quý khách hiện diện đã dành cho mình khi có mặt đông đảo tại quán cà phê Cao Minh hôm nay.Anh tự giới thiệu mình sẽ hát một vài bài để cảm ơn tấm thịnh tình đó.Chúng tôi nói với nhau tụi mình hên quá nếu hồi nãy về sớm thì thật uổng không được nghe Cao Minh hát.Anh tự đàn và hát liền mạch 3 bài. Giọng ca của anh ngọt ngào, truyền cảm làm sao. Nếu không tìm hiểu trước tiểu sử ca sĩ Cao Minh hẳn nhiều người đã nghĩ anh gốc gác miền Bắc bởi cách phát âm câu chữ của anh tròn trịa và thanh âm trầm ấm quá.Tôi thích nhất bài Bến xuân của Văn Cao,bài hát hay kết hợp cùng giọng ca Cao Minh thật tuyệt vời.Đó cũng là những thanh âm người viết gửi đến bạn bè để kết thúc bài này.

                                                 Sài Gòn tối 19.10.2016
                                                            Nguyenuthang
Bấm vào để  thưởng thức giọng ca Cao Minh




                 https://www.youtube.com/watch?v=CUMMZirOtv0


13 thg 10, 2016

CHỢ ĐỒ CỔ CUỐI TUẦN SÀI GÒN


Ở Sài Gòn, có một quán cà phê mà thực khách không chỉ đến uống cà phê, nhâm nhi bữa sáng, họ đến để tham gia một phiên chợ đổ cổ, mua những thứ mà không cửa hàng hay siêu thị nào có được.
Chợ, nhưng cũng không hẳn là chợ. Ngày trước, đây là không gian trao đổi, giao lưu của những người chơi đồ cổ tại Cao Minh quán,bán cà phê trên đường Nơ Trang Long, Q.Bình Thạnh, TP.HCM. Lâu dần, nơi này trở thành một phiên chợ ngày Chủ Nhật từ lúc nào không hay khi ngày càng có nhiều người muốn tìm đến.
Quán cà phê độc lạ này thu mỗi khách 30.000 đồng như một “vé thông hành” để vào khu chợ. Số tiền này có thể quy đổi ra một suất ăn sáng hoặc một phần đồ uống.

Nhiều người hoài cổ thường tìm đến đây vào Chủ Nhật hàng tuần
ẢNH LÊ NAM

Chợ đông nghịt người ngay từ khi bắt đầu mở cửa. Hơn 100 gian hàng dễ khiến cho người lần đầu tiên bước vào khu chợ có thể choáng ngợp. Ở đây, người ta có thể tìm thấy những món đồ mà các cửa hàng hoặc siêu thị bên ngoài không bao giờ có. Tiền cổ, đồng hồ cổ, bình đựng nước, bàn ủi con gà, vòng cổ… hay cho đến cả những phong bì thư, phiếu tem in đậm màu thời gian đều xuất hiện tại đây.
Các mặt hàng ở đây đều có một điểm chung là đã qua sử dụng.
























Người Sài Gòn thích thú đi chợ đồ cổ cuối tuần
ẢNH LÊ NAM

 

Các mặt hàng đa dạng được bày bán tại đây
ẢNH LÊ NAM


Chủ hàng đa phần là những chủ hàng tại đây đều có đam mê sưu tập đồ cổ
ẢNH LÊ NAM

 

Gian hàng bán đồng hồ cổ
ẢNH LÊ NAM

 Tham khảo một vòng quanh chợ, giá các mặt hàng có thể chỉ từ vài chục ngàn cho đến vài trăm ngàn đồng. Đôi khi, người ta dễ gặp một món khó định được giá vì chủ hàng, nếu yêu quý, có thể tặng kỉ niệm cho khách.
“Cảm giác mà thích nhất ở chợ đồ cổ này đó là thư giãn. Ra đây mình có thể tận hưởng một ly cà phê ngon, cùng tiếng đàn du dương và cùng món hàng mà mình yêu thích, được gặp gỡ mọi người... Cuối tuần rảnh rỗi ra đây giao lưu, tinh thần mình thấy thoải mái, vui vẻ”, anh Trần Viết Huỳnh - một chủ hàng có sở thích sưu tập đồng hồ cổ chia sẻ.
Ở chợ đồ cổ này, có một thứ âm thanh khiến cho người ta phải nhớ, phải in đậm, và dù có không muốn mua đồ, thì cứ chủ nhật hàng tuần người Sài Gòn lại muốn ghé qua, đó là tiếng đàn guitar.


Anh Trần Viết Hùng, chủ hàng đồng hồ cổ rất yêu thích công việc mỗi sáng cuối tuần của mình
ẢNH LÊ NAM

 

Thưởng thức không gian âm nhạc gần gũi, nhẹ nhàng tại chợ đồ cổ Sài Gòn  
ẢNH LÊ NAM

Những nốt đầu tiên của ca khúc Sài Gòn đẹp lắm…ngay lập tức khiến người bán phải lắc lư theo nhạc, người mua thì vừa thong dong vừa nhẩm miệng hát vui vơ.

Đến đây, để hưởng trọn vẹn buổi sáng thư thái cuối tuần, hãy gọi một ly cà phê sữa đá, chọn một góc ngồi trên tầng lầu thoáng đáng. Cả một Sài Gòn thu nhỏ hiện ra, thân quen vô cùng.

Lê Nam - Thanh Hương

9 thg 10, 2016

CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG BỨC ẢNH HỌP LỚP

               ĐỪNG ĐÁNH MẤT TÌNH BẠN SAU KHI BẠN ĐÃ ĐỌC CÂU CHUYỆN NÀY :

                                 "CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG BỨC ẢNH HỌP LỚP "

                        MÀ BỨC ẢNH CUỐI KHIẾN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI BẬT KHÓC

******************
Sau 5 năm tốt nghiệp, những người đã lập gia đình ngồi một bàn, chưa lập gia đình ngồi một bàn.

tinh ban hoc 1

Sau 10 năm, những người có con ngồi 1 bàn, chưa có con ngồi 1 bàn.

tinh ban hoc 2
 
Sau 15 năm, những người kết hôn một lần ngồi một bàn, tái hôn ngồi một bàn.

tinh ban hoc 3

Sau 20 năm, những người tửu lượng cao ngồi một bàn, tửu lượng kém ngồi một bàn.
tinh ban hoc 4


Sau 25 năm, những người trong nước ngồi một bàn, nước ngoài ngồi một bàn.
tinh ban hoc 5
Sau 30 năm, những người ăn mặn ngồi một bàn, ăn chay ngồi một bàn.
tinh ban hoc 6
Sau 35 năm, những người về hưu ngồi một bàn, chưa về hưu ngồi 
một bàn.
tinh ban hoc 7
Sau 40 năm, những người “có răng” ngồi một bàn, “không có răng” ngồi một bàn
tinh ban hoc 8
Sau 45 năm, những người có thể tự đến ngồi một bàn, được dìu đến ngồi một bàn.
tinh ban hoc 9
Sau 50 năm, những người nói đến thì đến ngồi một bàn, nói đến nhưng không đến để một bàn trống.
tinh ban hoc 10
Sau 55 năm, những người có thể đến ngồi một bàn, và cũng chỉ cần 1 chiếc bàn này thôi.
tinh ban hoc 11
Sau 60 năm, không còn ai đến…
tinh ban hoc 12

Tất nhiên, những hình ảnh trên đây chỉ mang ý nghĩa minh họa, nhưng đã kể cho chúng ta câu chuyện về cuộc đời.
Đời người ngắn ngủi, quá khứ rồi cũng trở thành kỷ niệm. Nếu như có thể, mỗi dịp năm mới đừng quên họp mặt lớp, gặp mặt bạn học, ôn lại tình bạn xưa: Bạn học cũ, đã lâu không gặp!
Có lẽ bạn đang bận rộn với gia đình, sự nghiệp. Hay có lẽ bạn cảm thấy mệt mỏi trước áp lực dòng đời. Cũng có lẽ hoàn cảnh xã hội của chúng ta không như nhau. Và có lẽ tính cách chúng ta có đôi chỗ khác biệt. Nhưng cho dù thế nào, hãy tin tưởng dù xã hội có thay đổi, dòng đời vẫn trôi dạt, thì tình bạn học mãi mãi không phai mờ, và cũng không bao giờ thay đổi.

tinhhoa.net-2J2d4g-20160205-ban-da-tung-co-mot-tuoi-tho-nhu-the

Không có lợi ích vật chất, không có lợi dụng lẫn nhau, đó là viên ngọc quý mà cuộc sống ban tặng mỗi người: Tình bạn. Vậy còn chần chừ gì nữa mà không đến với nhau ôn lại thời kỳ vàng son?
10 năm, 20 năm, 30 năm, hay thậm chí 40 năm, họp lớp sẽ trở thành bữa tiệc cuộc sống, để chúng ta chợt nhận ra rằng, dẫu cuộc đời trôi qua như mây khói, nhưng chỉ có tình bạn học là vô cùng khó quên.

ngay tinh ban 3

Người xưa có câu: “Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới ngủ chung gối, tu năm đời mới học cùng trường.”
Các bạn học của tôi, giữa biển người mênh mông, chúng ta không sớm không muộn gặp nhau, ba năm cùng trường khổ học, cuối cùng suốt đời không quên được tình bạn, trong sân trường lưu lại dấu chân tuổi thanh xuân.

tinh ban hoc 15


Thời gian dần trôi qua, sân trường xưa đã trở thành dĩ vãng, nhưng mỗi lần nhớ lại thời đi học, ta lại xuyến xao, bồi hồi, xúc động. Đông tây nam bắc, chân trời góc biển, bạn học thân mến, bạn có còn khỏe không?

tinh ban hoc 16

Tình bạn học là thuần khiết nhất, mộc mạc nhất, cao quý nhất, xúc động nhất, lãng mạn nhất, kiên cố nhất, vĩnh hằng nhất. Cùng học chung lớp, vui thì cười, giận thì mắng, dỗi hờn thì quay mặt lặng thinh, tính tình ngay thẳng. Hôm nay ngồi nhớ lại chuyện xưa, có lẽ bạn và tôi đều mỉm cười mãn nguyện.

tinh ban hoc 17

Các bạn học cũ của tôi, cảm ơn các bạn đã làm bạn với tôi những năm tháng ấy, để cho tôi học cách yêu thương và trân trọng. Trân trọng một thời ngây thơ và vụng dại. Cầu mong các bạn mạnh khỏe, vạn sự như ý, cầu mong chúng ta biết quý trọng tình duyên của nhau mãi mãi cho đến trọn đời!
Huy Hoàng Nam Mai st

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..