26 thg 1, 2011

Sa Pa ký sự _Phần II

Chú thích
........Sa Pa ký sự phần II là một video dạng Slideshow Powerpoint (PPS)
được thiết kế với hơn 60 tấm hình lồng ghép vào slideshow lấy từ
nguồn hình chụp trong chuyến đi Sa Pa tháng 3.2010.Nhạc nền là
bài Besamemucho (hòa tấu).Nên điều chỉnh màn hình lớn khi xem.
.........................................................................Nguyenuthang

...SA PA KY SU (Phần II )

25 thg 1, 2011

SA PA KÝ SỰ

CHUYẾN ĐI SA PA
........Nếu ai đến Sa Pa, dù chỉ một lần,cũng sẽ rất ấn tượng bởi cảnh vật và con người nơi đây…”Một người bạn đi Sa Pa về nói với tôi như thế.Nghe anh nói,tôi thấy náo nức muốn đi chơi một lần cho biết.Thế nhưng do cuộc sống bận rộn gò bó,tôi chưa thể thực hiện được ý định của mình.Phải đến khi nghỉ hưu,trong lần đi chơi Hà Nội dài ngày vào tháng 3 năm 2010 vừa qua,tôi mới đến được Sa Pa.Bài viết này thuật lại chuyến đi đó.
................................... ........... .**********....................................................................


........................................................Đường lên đỉnh núi Sa Pa
........................................................Hoa chen thắm lá, mây là là bay

........................................................Hương đào thoang thoảng đâu đây..................................................Nhà ai mận chín trái cây trĩu cành................................................Đường vòng sườn núi quanh quanh
............................................. ..........Bậc thang nương rẫy, nhà tranh ven rừng….

........................................................................(Trích thơ của Lê Như Sâm)

Lên đường đi Sa Pa
..........Qua đại lý một công ty du lịch ở Hà Nội ,tôi đăng ký một tour Hà Nội -Sa Pa 2 ngày 3 đêm cho 2 vợ chồng.Nhìn trên tấm vé xe lửa Hà Nội-Lào Cai do công ty VNTrans Express Tourist Train phân phối, tôi thấy có ghi rõ giờ xe lửa khởi hành 21 giờ và đón khách tại khách sạn trước 1 tiếng.Vậy mà khi kim đồng hồ đã chỉ 20 giờ 30 tôi vẫn chẳng thấy xe nào tới đón.Sợ trễ, tôi toan gọi taxi nhưng người quản lý khách sạn có kinh nghiệm khuyên tôi kêu xe ôm để tránh bị kẹt xe.Tôi chần chừ khi thấy ông lái xe ôm chỉ có một cái mũ bảo hiểm.Biết khách e ngại,ông ta cười nói:”Ông bà đừng lo,ở Hà Nội Công an với xe ôm là bạn.Chẳng có phạt phiếc gì đâu !”Tôi không tin điều ông nói nhưng đành bảo vợ cùng leo lên xe máy bởi nhìn đồng hồ thời gian đi chỉ còn chưa tới 15 phút.Chiếc xe máy tống 3 phóng đi mang theo nỗi thấp thỏm của tôi.Nhưng điều tôi lo ngại chẳng xảy ra vì suốt quãng đường từ khách sạn Bamboo phố Nhà Bè đến ga xe lửa Hà Nội chẳng hề thấy bóng một người công an nào trên đường phố.Thêm vào đó,khi đổi vé đặt của hãng du lịch lấy vé chính thức tôi mới hay xe lửa Hà Nội đi Lào Cai cả tiếng nữa mới khởi hành. Lần đi xe ôm đó cho tôi cảm nghĩ tốt về những người lái xe ôm ở thủ đô.Chúng tôi leo lên xe không mặc cả gì.Nếu như ông bắt chẹt thì đòi bao nhiêu cũng đành phải trả.Nhưng tôi nhẹ nhõm người khi nghe ông chân thật nói :”Xin ông bà 15 ngàn !“Tôi đưa 20 ngàn,ông ta hể hả cám ơn đến 2 lần.
......................................... ...........Sân ga Hà Nội ban đêm
..........Đúng 21 giờ 45,xe lửa Hà Nội-Sa Pa từ từ chuyển bánh.Nhìn nhà cửa và những ngọn đèn sân ga lùi mỗi lúc m.....ột xa,tôi thấy lòng mình nao nao bởi đã lâu lắm rồi từ sau ngày đất nước thống nhất tôi mới đi xe lửa trở lại.
........Chuyến xe lửa đi hôm đó không phải là xe lửa du lịch chuyên dùng mà chỉ là loại tàu chợ tân trang.Mỗi toa có 3 buồng cho hành khách và một phòng toilette.Mỗi buồng có 2 giường đôi trang bị máy điều hòa,TV,một cái bàn nhỏ và mấy chai nước suối.Thoạt nhìn cũng sang trọng ,tiện nghi vì nệm nằm trải gaz tươm tất,gối chăn ngăn nắp.Chỉ đến lúc xe lửa chạy,tôi mới nhận ra chất lượng thật sự của nó.Có lẽ do các lò xo nhíp xe lửa đã rệu rã sau gần trăm năm sử dụng nên khi xe lửa chạy nhanh thì các toa xe chòng chành và lắc mạnh.Tiếng xoàn xoạt,kình kịch vang lên đều đặn theo mỗi vòng tua bánh xe.
........Suốt đêm trên xe lửa tôi trăn trở không chợp mắt được phút nào.Người bải hoải,họng khô khốc,tôi ngồi dậy với tay lấy chai nước tu một ngụm.Ngó đồng hồ chưa đến 4 giờ sáng,tôi muốn đi tiểu nhưng ngại mở cửa buồng gây ồn làm phiền người khác lại thôi.Nửa giờ sau xe lửa ngừng ở một ga không rõ tên,chẳng đừng được tôi mở cửa đi ra.Nhưng thật buồn vì khi đến toilette cửa đã bị khoá chặt.Thì ra lâu không đi xe lửa tôi quên mất cái quy luật có từ gần thế kỷ nay của hỏa xa Việt Nam:“chỉ sử dụng được toilette khi xe lửa đang chạy”.Tôi thấy mình “quê” quá nhưng may khuya vắng chẳng ai biết.Tôi nghĩ mà thương cho đất nước mình.Từ khi con thuyền VN tiến ra biển lớn hội nhập cùng bạn bè quốc tế,dân ta đã sống văn minh tiến bộ hơn rất nhiều nhưng tiếc thay cái khoản “đi to ,đi nhỏ” trên xe lửa thì vẫn dậm chân tại chỗ.Tôi đành về buồng ,chờ xe lửa chạy mới giải tỏa được ”bầu tâm sự”.
. ...........................................................Ga Lào Cai
........Xe lửa vào ga Lào Cai lúc 5 giờ 30 sáng.Hành khách lục tục ra khỏi ga chờ ô tô đến đón.Chiếc xe chở chúng tôi đi Sa Pa hiệu Ford Transit 16 chỗ còn khá mới nhưng có lẽ vì đường đèo dốc nên chạy chẳng êm chút nào.Nhìn qua cửa kính xe ,tôi thấy Sa Pa mờ ảo chìm trong màn sương.
...... ......... ...................Các cô gái H'Mông chờ xin làm hướng dẫn viên
......... Quãng đường Lào Cai-Sapa dài có 38 km nhưng ô tô phải mất khoảng một tiếng mới đến nơi.Chúng tôi nghỉ tại khách sạn mang tên Summit Sa Pa ( Sa Pa Đỉnh Cao) nằm trên đường Thác Bạc.Chưa kịp xuống xe,tôi đã thấy nhiều cô gái người dân tộc đứng ngồi lố nhố ở mặt tiền khách sạn.Người nào cũng mang một chiếc gùi trên lưng.Họ nhìn chúng tôi cười cười,vẫy tay tỏ vẻ thân thiện.Không ai xán lại mời mua quà lưu niệm như vẫn thường thấy ở Đà Lạt.Người hướng dẫn viên đi cùng xe với chúng tôi cho hay đấy là những cô gái H’Mông.Họ chầu trực để xin được làm hướng dẫn viên du lịch.Khách nước ngoài rất chuộng các hướng dẫn viên nữ người H’Mông.
.........Sau khi vào khu lễ tân làm thủ tục nhận phòng và phiếu ăn,chúng tôi có hơn một giờ để vệ sinh cá nhân,thư giãn và dùng điểm tâm ngay tại khách sạn .Thăm núi Hàm Rồng

.........................................................Leo núi Hàm Rồng
...........Lúc 9g sáng cả đoàn được phân làm 2 nhóm đi thăm núi Hàm Rồng. Nhóm 1 của chúng tôi đi theo hướng dẫn viên người Việt.Nhóm thứ 2 toàn khách du lịch nước ngoài đi với cô hướng dẫn viên trẻ người H’Mông.
........Xuất phát từ khách sạn,chúng tôi men theo đường Thác Bạc vào trung tâm thị trấn.Vừa quẹo sang đường Phạm Xuân Huân,tôi đã thấy nhà thờ Sa Pa hiện ra trước mắt.Ngôi nhà thờ có nét dáng rêu phong cổ kính kiểu Âu châu được được xây bằng đá chỉ có một tháp chuông đứng chơi vơi trong thời tiết giá lạnh (hôm đó nhiệt kế khách sạn chỉ 16 độ C). Phía sau nhà thờ,núi non nối tiếp nhau trùng điệp.Người hướng dẫn viên chỉ về hướng có mỏm nhô cao nhất bảo đó là đỉnh Phan Xi Păng,ngọn núi “nóc nhà của Đông Dương” cao 3143m.

.........................................................Nhà thờ Sa Pa
........Vòng ra phía sau nhà thờ Sa Pa,con đường lên núi Hàm Rồng cũng mang tên này.Hai bên đường những biệt thự cổ đan xen với những ngôi nhà nghỉ tân lập nhiều tầng mái ngói đỏ ,tường vôi trắng chen nhau mọc lên dựa lưng vào chân núi.Trước khi lên một con dốc để bắt đầu leo núi,khách du lịch phải dừng ở một trạm kiểm soát để mua vé tham quan.Đi được hơn trăm mét,tôi thấy đường lên núi mỗi lúc một dốc nhưng ai cũng hăm hở vì cảnh đẹp trên đường đi cuốn hút sự thích thú theo từng bước chân.
..........Người hướng dẫn viên vừa đi vừa kể cho chúng tôi nghe truyền thuyết tên núi Hàm Rồng.Theo đó thuở Sapa còn chìm trong đại dương,có hai anh em nhà rồng trốn đến đây chơi.Khi vua cha phát hiện gọi về,rồng anh lên ngay bay kịp về trời.Rồng em ham chơi bay về trễ cổng trời đã đóng đành phải ở lại hạ giới và hoá thành núi đá với tư thế đầu lúc nào cũng ngẩng lên, dõi mắt về trời.Từ đấy ngọn núi này được mang tên núi Hàm Rồng.

..................... .................Chụp hình trong vườn lan lan
...........Chúng tôi đi ngang qua một số vườn hoa mang tên Vườn Lan,Vườn Đào, Vườn Châu Âu,vườn hoa 4 mùa…Tại các vườn hoa này tôi được ngắm thỏa thích không phải hàng trăm mà hằng ngàn loại hoa đua chen phô sắc.Chúng được đem tới từ nhiều địa phương trong nước.Có những loại hoa nhập từ Nga hoặc Pháp về mang sắc dáng lạ lẫm.Tất cả góp phần tô điểm cho Sa Pa thêm đẹp và quyến rũ.
..................................... ................Vườn đá............Rời khu vườn hoa,đoàn chúng tôi tiếp tục leo núi.Qua những dốc ngoằn ngoèo nhiều bậc thang ,tôi đến một khu thoai thoải có nhiều tảng đá lớn hình khối đa dạng.Có tảng nhọn hoắt,có tảng cong vòm giống như móng vuốt,vây rồng,vảy rồng…Một bác cao tuổi trong đoàn gật gù nhận xét nơi đây giống như một vườn thiên thạch lạ kỳ mình chưa từng thấy trong đời.

........................................................Cổng Trời 2
............Đi hết vườn đá,chúng tôi vượt qua Cổng trời 1 rồi Cổng trời 2.Những cái tên như báo cho du khách hiểu rằng mình đang đi vào khu vực cao nhất của núi Hàm Rồng,nơi giao tiếp giữa đất trời.Nhưng qua 2 Cổng trời ,tôi mới chỉ nhìn khá rõ hình ảnh hàm con rồng đang ngẩng đầu hướng mắt về dẫy Hoàng Liên Sơn.Lại tiếp tục đi qua vườn đà điểu (chỉ có hình nộm, chẳng có con đà điểu nào),qua hang Tam Môn có khe lách rất hẹp.Rồi chúng tôi cũng lên được nơi cao nhất của núi Hàm Rồng gọi là Sân Mây.
............................................................................. ....................Sân Mây
.............Sân Mây được thiết kế bằng khung sắt đặt trên một mỏm đá.Leo thang lên đứng trên Sân Mây,du khách có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh đẹp Sa Pa trong tầm mắt.Núi nhấp nhô trập trùng.Từng dải mây trắng lững lờ trôi.Có lúc mây bay ngang Sân Mây,quyện cả vào những người đang đứng.Tôi có cảm tưởng như mình đang bị cuốn theo mây.Ngó xuống phía dưới ,tôi thấy nhà cửa thị trấn Sa Pa bé xíu nằm rải rác trong khu lòng chảo được bao quanh bởi những dãy núi xanh rì và che phủ bởi những cụm mây trời trắng xóa.Lặng nhìn cảnh trời mây bao la đẹp chẳng khác nào một bức tranh sơn thủy,tôi thầm tiếc mình không phải là thi sĩ để có thể “tức cảnh sinh tình”sáng tác ít câu thơ làm kỷ niệm cho chuyến đi.
........Sau bữa cơm trưa tại khách sạn,một số người trong đoàn tranh thủ thời gian đi chơi tự do trong lịch của tour đã rủ nhau đi thăm Hà Khẩu (Trung Quốc).Họ đi và về trong nội buổi chiều.Vợ chồng tôi thấm mệt sau khi tham quan núi Hàm Rồng quyết định dùng thời gian này nghỉ ngơi cho lại sức.

....................................Đường phố Sa Pa trong sương chiều
..........Chiều tối hôm đó,trời mưa lâm râm và lạnh hơn ban ngày.Nhưng bát phố Sa Pa trong tiết trời như thế cũng thú vị và lãng mạn lắm chứ nên chúng tôi hỏi mượn một chiếc dù của khách sạn rồi cùng nhau lững thững tản bộ vào trung tâm thị trấn.
..........Đường phố Sa Pa không nhiều và ngắn nên chỉ non một giờ đếm bước, chúng tôi đã lướt qua gần hết các phố chính.Hầu như các quán ăn ngon của Sapa đều tập trung ở phố Cầu Mây.Tôi thấy rất đông khách du lịch tụ về quán Sapa Smile và quán Anh Đào.Càng về khuya sương xuống càng nhiều. Lạnh đến run người và cũng đã mỏi chân,chúng tôi tìm đến một quán nhỏ cạnh nhà thờ để thưởng thức một vài món nướng Sa Pa.
...........Cô chủ quán giới thiệu rất nhiều món nướng đặc sản vùng cao như khoai nướng,mía nướng,trứng gà nướng,bao tử nướng,phèo nướng…nhưng chúng tôi đã lớn tuổi chỉ ăn mỗi người một cái bắp nướng và một đĩa bánh dầy nướng cho an toàn.Bắp nướng không xa lạ gì nhưng trời lạnh ngồi ngồi sưởi bên bếp than rực hồng hương vị thơm ngon của món quà dân dã này dường như được nhân lên gấp mấy lần.Bánh dầy nướng Sa Pa thì quả thật tôi mới ăn lần đầu.Bánh dầy được ép mỏng, nướng sơ qua, rắc ruốc lên rồi gập đôi lại nướng tiếp cho đến khi vỏ bên ngoài giòn như cơm cháy.Cắn một miếng thôi đã thấy hương vị bùi béo thơm lừng lan toả khắp tạng phủ.
Thăm bản Cát Cát
..........Sáng sớm ngày thứ hai ở Sa Pa,chúng tôi được xe của công ty du lịch chở đi thăm bản Cát Cát,một bản của người H’Mông cách trung tâm thị trấn Sa Pa 2 km.Xe dừng ngoài lộ để mọi người xuống đi bộ.Đường vào bản dốc và vòng vèo nhưng du khách tưởng như không thấy mệt bởi cảnh quan hai bên đường rất hấp dẫn.Tôi choáng ngợp trước cảnh hùng vĩ của núi rừng bao quanh mình .
..................................................Cô gái H'Mông gốc Kinh
............ Bước qua một cái cổng mang tấm bảng ghi mấy chữ “ Làng văn hóa dân tộc”,chúng tôi mới thực sự đặt chân vào bản Cát Cát.Nhà người H’Mông phân bố rải rác cách nhau vài chục mét.Giữa các ngôi nhà là những trảng cỏ hoặc nương ngô.Họ trồng lúa trên ruộng bậc thang ở lưng chừng núi.Phương pháp canh tác thủ công,chỉ làm một mùa theo mưa nên sản lượng thu hoạch thấp. Người H’Mông sản xuất lương thực dùng sức người là chính nên suốt buổi thăm bản Cát Cát tôi nhìn thấy duy nhất một con trâu gặm cỏ bên đường.Họ cũng nuôi heo,nhỏ giống như heo mọi ở miền Nam,nhưng rất ít và thả rông quanh nhà.
...........Càng đi sâu vào bản,chúng tôi càng thấy rõ thêm về nếp sinh hoạt của người H’Mông.Vài người phụ nữ H’Mông đang dệt thổ cẩm trước nhà. Khung dệt nhỏ nhưng tấm thổ cẩm dệt ra mang nhiều màu sắc và hoa văn đẹp mắt.Ở khu nhà mang tên”Bản nghề H’Mông,tôi thấy bầy bán một vài sản phẩm trang sức bằng bạc, đồng cũng khá tinh xảo nhưng không rõ sản xuất từ bao giờ.Theo lời người hướng dẫn du lịch,bản Cát Cát là một bản lâu đời của người H’Mông.Người dân ở đây vẫn lưu giữ nhiều nghề thủ công truyền thống như trồng bông, lanh, dệt vải và chế tác đồ trang sức. Đặc biệt nơi đây còn giữ được khá nhiều phong tục độc đáo mà ở các vùng khác đã mất đi hoặc tồn tại nhưng không còn nguyên gốc.
...........Trên đường đi,chúng tôi gặp một sườn đồi phủ hoa khá đẹp.Vài phụ nữ người H’Mông bày hàng lưu niệm và những bộ đồ thổ cẩm chào mời.Một cô gái trong nhóm du lịch thuê bộ thổ cẩm với giá 50 ngàn.Chỉ 2 phút sau cô biến thành một sơn nữ khả ái xuất hiện trước mặt mọi người với cái gùi đặc trưng trên lưng.Cô nhờ người thợ ảnh đi theo đoàn chụp nhiều kiểu ảnh liên tiếp.Vợ tôi thấy cô H’Mông gốc miền xuôi này hay hay cũng xin chụp ké với cô một pô.
....................................................................................................................Cầu Si..........Đi qua bản vài trăm mét là đến cầu Si,cây cầu giây văng xinh xắn bắc qua dòng suối Mường Hoa có nguồn nước xuất phát từ thác Tiên Sa cách đó chỉ năm phút đi bộ.Sự liên hoàn kết nối giữa cầu ,suối và thác tạo nên một cảnh quan thiên nhiên đẹp tuyệt vời nếu như thời gian du khách đến đây vào cuối hè đầu thu.Tiếc là chúng tôi đi Sa Pa ngay giữa tháng ba ,thác Tiên Sa chảy rất yếu, dòng suối Mường Hoa khô cạn lộ đầy rác rưởi nên sự quyến rũ của điểm du lịch này bị giảm đi rất nhiều.

.......................................................Thác Tiên SaGiã từ Sa Pa
.......... Chiều ngày cuối cùng ở Sa Pa chúng tôi thăm chợ Sa Pa.Chợ chiều tưởng vắng mà hóa ra đông bởi nhiều nhóm du lịch khác cũng như chúng tôi sẽ giã từ Sa Pa trước hoàng hôn để kịp về Hà Nội bằng xe lửa đêm khởi hành từ Lào Cai.
........................................ ...........Chợ Sa Pa
...........Đi một vòng quanh chợ,tôi thấy rau cỏ,thịt cá bày bán lưa thưa nhưng quần áo và đồ lưu niệm thì phong phú.Có lẽ thu nhập của những người buôn bán ở chợ Sa Pa phần lớn dựa vào sự rộng tay mua sắm của khách du lịch.Suy từ bản thân mình,tôi nghĩ chẳng ai muốn mang tiếng đi du lịch xa mà không mang được chút quà gì về cho người thân ở nhà.
............Dù đã tham vấn từ trước nhưng ra đến chợ chúng tôi vẫn phân vân lúc mua quà.Vợ tôi toan lấy mươi gói nấm hương sấy khô thì được bà bạn cùng nhóm cản:”Thứ này Hà Nội thiếu gì,giá lại rẻ hơn.”Tôi tính lượm vài chai rượu táo Mèo Sa Pa thì ông chồng người bạn nọ bài bác:”Rượu này hợp với xứ lạnh thôi,miền xuôi uống vào dễ nổi ban.”


...................................................Trái nhót
.............Tạt sang khu trái cây thấy sao mặt hàng ít ỏi quá.Hỏi những người bán,họ giải thích:”Đi chơi vào giữa tháng ba này hoa quả trên Sa Pa không có gì.”Đảo khắp chợ, cuối cùng vợ chồng tôi cũng mua được 2 ký trái nhót đỏ au và 3 ký xoài chỉ lớn cỡ 2 ngón tay,dài 6-7cm nhưng vỏ màu vàng anh bắt mắt.Chẳng biết 2 loại trái cây này có đúng như người bán bảo là đặc sản Sa Pa không nhưng chúng mới lạ với dân Sài Gòn chúng tôi.

......................................................Xoài Sa Pa
..........Trở về khách sạn nhìn đồng hồ chưa đến 16 giờ nhưng chúng tôi đã thấy một số khách đã trả phòng xong đang lục tục đem hành lý xuống phòng tiếp tân. Chúng tôi vội lên phòng.Không còn thời gian nghỉ ngơi vì thu vén mọi thứ xong thì chỉ còn 20 phút để dùng bữa cơm cuối ở Sa Pa.
..........Đúng 17 giờ,chúng tôi giã từ thị trấn Sa Pa trở lại Lào Cai.Tưởng 19 giờ nhưng hóa ra 21 giờ xe lửa mới khởi hành.Chúng tôi về đến Hà Nội vào lúc 4 giờ sáng.Phải bấm chuông mấy lần, tôi mới thấy người phục vụ ra mở cửa.
Thay lời kết
...........Chuyến đi Sa Pa tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại trong lòng tôi nhiều ấn tượng sâu sắc.Thiên nhiên Sa Pa có vẻ đẹp hoang sơ,thuần khiết chưa bị bàn tay con người sửa sang tạo dáng nhiều như một số trung tâm du lịch khác ở nước ta.Sa Pa đất rộng người thưa,trong thị trấn hay nơi bản làng đi đâu cũng có thể gặp người H’Mông còn mang nhiều bản sắc truyền thống.Đó cũng là những lý do Sa Pa cuốn hút khách du lịch nước ngoài nhiều hơn Đà Lạt.Ngành du lịch Sa Pa có thể phát triển nhanh và bền vững nếu như những người có chức năng đa dạng hóa được các loại hình du lịch ở Sa Pa bằng cách khai thác thêm du lịch nghỉ dưỡng,du lịch sinh thái thay vì chỉ có du lịch văn hóa như hiện nay.

21 thg 1, 2011

Công viên rác giữa Sài Gòn

** **Sáng sớm ngày 17.1 tôi đi bộ tập thể dục về ngang qua một công viên nhỏ ở ven đường 3 tháng 2 (giữa siêu thị Sài Gòn và hẻm 436 đường 3 tháng 2).Đứng trên lề đường nhìn vào công viên ,tôi sửng sốt không thể tin nổi những gì đang hiện ra trước mắt mình:giữa thành phố Sài Gòn mà có một công viên nhếch nhác đến nhường này ư ?


*****Ở mặt tiền công viên ngó ra đường 3 tháng 2,giấy rác vụn trải dọc suốt vỉa hè.Sát tường rào gần cuối công viên, chỏng chơ một chiếc ghế salon hư nát.Bước vô công viên,vừa đặt chân trên lối vào phía trước,tôi đã phải vội bịt mũi vì mùi hôi xông lên từ chiếc thùng rác quá tải còn đang rỉ nước đen. Phía dưới thùng rác nhựa mầu đỏ mang dòng chữ “ Hãy bỏ rác vào thùng”, những túi rác to nhỏ và cả rác vụn vứt ngổn ngang choán cả lối đi.Ngó ra lối vào công viên ở phía sau tình trạng vệ sinh cũng chẳng hơn gì.Dưới chân mỗi cây cột gạch là một bãi rác.Và còn tệ hơn nữa ,thảm cỏ xanh tươi mát mắt cũng không thoát khỏi sự tung hoành của rác:đó đây chiếc lốp xe hư,viên gạch,giấy dơ vứt rải rác…Tôi không biết trưa,chiều công viên có mất vệ sinh như thế này không nhưng trước mắt tôi toàn thể khuôn viên lúc này đâu còn chỗ nào sạch và xanh? Đâu phải là nơi có môi trường trong lành để người dân đến ngồi chơi thư giãn ?



*****Tôi hỏi thăm một người đàn bà bán quà ngồi bên vệ đường tên của công viên thì bà cười trả lời:”Tôi cũng chẳng rõ tên công viên là gì vì đâu thấy treo bảng.À nhưng mà chú ơi,nơi đây hổm rày người ta vứt rác nhiều quá nên xấp nhỏ đến chơi đá banh đã cho nó cái tên là Công viên rác.”

..........Suốt trên đường về nhà,hình ảnh cái “Công viên rác” cứ lởn vởn trong đầu tôi.Nhìn toàn cảnh cơ sở vật chất của công viên xem ra còn tốt ,tôi chắc nó chỉ mới xây dựng vài ba năm nay.Biết đâu công viên được xây dựng trong cao trào xây dựng nếp sống văn minh đô thị mà HĐND TPHCM đề xướng từ 3 năm qua ?

..........Thiết nghĩ công viên như những lá phổi của thành phố.Khi giá cả đất đai thời kinh tế thị trường tăng theo cấp số nhân thì công viên lại càng trở nên quí giá.Vậy cớ sao một công viên giữa trung tâm thành phố lại chẳng có ai ngó ngàng bảo quản để đến nỗi nhếch nhác, mất vệ sinh đến như thế ?
..........Người ta thường gắn liền công viên với văn hóa nên gọi công viên văn hóa cũng rất đúng.Xây dựng công viên là trách nhiệm của nhà nước.Sử dụng công viên như một nơi sinh hoạt văn hóa cộng đồng là trách nhiệm người dân.Khi công trình xây dựng công viên đã hoàn thành thì tất yếu phải có bộ phận chuyên trách được lập ra để theo dõi bảo quản Về phía người dân, khi sử dụng công viên phải biết ý thức tôn trọng và gìn giữ để công viên luôn luôn đẹp,sạch và xanh.Một khi trình độ hiểu biết của người dân còn thấp dẫn đến việc biến công viên thành nơi xả rác thì phải có sự quan tâm nhắc nhở đúng lúc (kèm cả hình thức răn đe và xử lý nếu cần ) của cơ quan chức năng.Mong tình trạng vệ sinh chưa tốt tại công viên này sớm được điều chỉnh để trả lại môi trường trong lành cho những ai đến đây thư giãn.

Cách cho quý hơn của cho


........Sáng 20.1 có việc ghé toà soạn TT tôi tình cờ chứng kiến cảnh phát vé mời tham dự lễ trao giải Cù nèo vàng 2010.

........Đám đông chầu trực trước cổng vào toà soạn từ bao giờ không biết khi nhân viên báo TT mang vé ra cổng thì họ ùa vào.Các nhân viên bảo vệ cố gắng cũng không ngăn được họ chen chúc nhau giành lên đứng trước.Đám đông chưa quá 50 người nhưng các nhân viên và bảo vệ không tài nào bắt họ xếp thành hàng được.Thế là những người của báo TT đành chịu thua phải phát vé ra cho xong.Chẳng có gì để xác minh ai đã nhận vé rồi ,ai mới đến nên không ít người cầm vé xong lại quay ngay lại chen lấy thêm vé khác.Cảnh cười không nổi đó tái diễn nhiều lần và chỉ chấm dứt khi nhân viên bảo vệ la:”Hết vé !” Những người ngại chen lấn hoặc đến sau đành trở về không.Một bác lớn tuổi dứng gần tôi lắc đầu:” Sắp tới chẳng bao giờ tôi đến đây nhận vé mời nữa.”

.........Tôi vào toà soạn lo việc của mình.Trước lúc ra về tôi hỏi thăm một cô thư ký làm việc ở toà soạn xem nhân viên báo TT có được phát vé không thì cô thành thực cho hay:”Tụi cháu mỗi người được phát một vé.”

..........Trên đường về tôi suy nghĩ : hàng năm Lễ trao giải Cù nèo vàng đã trở thành điểm hẹn của nhiều người thích cười trong thành phố.Thế nhưng việc phân phát vé mời như cung cách tôi vừa được chứng kiến đã làm sứt mẻ không ít uy tín của những người tổ chức cũng như tờ báo.Mong sao sang năm,toà soạn TT sửa lại cách phân phối vé hợp lý và khoa học hơn bởi “Cách cho quý hơn của cho.”

4 thg 1, 2011

Việc đào đường tắc trách của công ty cấp cước ở khu phố 6 quận 10

....... . ...... . ...... . Ban đầu việc đảo xới chỉ ở trong một diện tích nhỏ

..........Thời gian gần đây nước máy trong hẻm 343 Tô Hiến Thành P12 Q10 tp HCM chảy yếu khiến việc sử dụng nước sinh hoạt hàng ngày của nhiều hộ bị hạn chế. Nghi ống nước cái bị bể ,người dân đã thông báo sự việc cho công ty cấp nước Phú Hòa Tân để những người có trách nhiệm nơi đây xử lý.

.........Sáng ngày 3.11.2010, lúc 8g30 công ty cấp nước Phú Hòa Tân đã cử một tổ công tác 4 người do tổ trưởng LV Hóa và 3 công nhân Chanh,Tùng ,Tuấn (tên nhìn được trên áo) đến trước cửa nhà số 343/68F và 343/68H tiến hành đào xới..Do định vị không chính xác nên khi thấy không đúng chổ ống nước dò thì các công nhân đào ngược dòng chảy để tìm.Cuối cùng đến gần trưa mới tìm ra chỗ có điểm bể của ống cái nhưng vị trí đào ban đầu đã bị khoét rộng thành một hố to dài 3,5m ,sâu hơn 1m và bề ngang có chỗ rộng hơn 1m làm nghẽn tòan bộ sự lưu thông của con hẻm rộng không quá 2m song rất đông xe máy qua lại vì thông ra 3 đường lớn là Tô Hiến Thành ,Thành Thái và Sư Vạn Hạnh nối dài.

.... ... . . ..... ... ..Đến 5g chiều thì cáí hố phình ra 1m x 3,5m và sâu 1m

.

.........Đáng quan ngại hơn cả là trong khi đào xới các công nhân đã làm bể 3m ống cống dẫn nước thải chung của hẻm vốn là công trình chung do nhân dân khu phố 6 và UBND phường 12 cùng làm.Trước sự việc này nhân dân khu phố đã mời tổ trưởng và công an khu vực ra chứng kiến yêu cầu công ty cấp nước Phú Hòa Tân phải chịu trách nhiệm bồi hoàn các ống cống.
..........Chiều tối ngày 3.11 các công nhân hoàn tất công việc rút đi trước sự bất bình của nhân dân khu phố về 3 sự việc :

........._Không nối 3m ống cống bể đúng qui cách (ống đúc đường kính 30cm) mà sử dụng ống nhựa nhỏ hơn (đường kính 20cm) nối vào.

........._San lấp hố đào sơ sài và nói việc lấp đường là trách nhiệm của công ty giao thông công chánh sẽ làm 3 ngày sau còn họ chỉ được phép đào đường.

........_Việc đào hố sâu liền sát móng nhà của người dân không được san đắp ngay dễ khiến chân móng suy yếu gây nứt sụt tường nhà sau này họ biết quy trách cho ai ?

.........Do ống cống nối ghép tạm bợ và sai đường kính nên nước thải chảy tràn ra ngoài ống nhưa trôi đất theo khiến chì 2 ngày sau chỗ đào bi sụt xuống thành 1cái hố sâu .Sau 3 ngày chẳng thấy công nhân công ty giao thông công chánh đến đáp đường lại ,nhân dân trong hẻm đã tự bảo nhau kiếm cát và đá san lấp hố để tránh nguy hiểm cho người qua lại.

........Phải mãi đến ngày 30.11.sau khi chủ các hộ có mặt tiền bị đào xới gọi ĐT nhắc nhở thì công ty cấp nước Phú Hòa Tân mới cho 3 người đem cát ,ciment đến san lấp hố nhưng vẫn để nguyên ống nối sai qui cách bằng nhựa .Hỏi có phải là công nhân GTCC không thì người trẻ nhất nói họ được công ty cấp nước thuê làm (?!)

.........Chống thất thoát nước là việc phải làm và làm nhanh.Thế nhưng việc làm tắc trách của Công ty cấp cước, như vừa nói trên, sẽ gây di lụy cho hệ thống thoát nước mà trước đây UBND phường và nhân dân khu phố phải mất bao công sức mới tạo dựng được.Mặt khác cách làm việc như thế sẽ tạo ra những bọng nước , những hàm ếch ngầm dưới mặt đường là tiền đề cho những “Hố tử thần”đang thường xuyên xuất hiện trong thành phố. "Cái sảy nảy cái ung",”Không biết lo xa ắt có họa gần”.Bây giờ sao chẳng là lúc các cơ quan hữu trách liên quan đến đường sá - cấp nước ngồi lại với nhau để xây dựng cho ra một phương thức hành động phối hợp đem lại hiệu quả tốt và bền vững cho công trình khi hoàn thành đồng thời lấy lại niềm tin cho người dân để họ không còn phải nơm nớp âu lo tính mạng và tài sản của mình không an toàn mỗi khi lưu thông trên đường phố .

3 thg 1, 2011

Một cán bộ phường tận tâm


........................(Đăng trên Báo Tuổi Trẻ ngày 3.1.2011_Mục"Người trong cuộc" )


.... ...Sáng 30.12 đi khám bệnh tại bệnh viện 115,tôi được bác sĩ cho hay do thời hạn thẻ BHYT của tôi đến 31.12 là hết nên sẽ chỉ cấp 2 ngày thuốc trừ phi đổi được thẻ mới ngay sáng hôm nay.Thế là tức tốc tôi chạy xe máy đến bộ phận LĐ-TB&XH phường 12 quận 10 thành phố HCM.

.... ....Hôm đó trùng ngày phường họp gì đó nên trong phòng chỉ có một cô gái trẻ ngồi làm việc.Thấy tôi nói xin đổi thẻ BHYT gấp để kịp về khám bệnh,cô hỏi tên và sốt sắng lục tìm trong đống thẻ chưa phát.Cô tìm đến hơn 5 phút mà vẫn không thấy thẻ của tôi.Tôi ái ngại bảo :” Để chú phụ giúp soát lại một lần nữa xem sao .”Cô cười lắc đầu :”Cháu đã xếp thẻ theo vần.Tìm nãy giờ không thấy chắc là thẻ thất lạc rồi .Cháu thành thật xin lỗi chú.Giờ cháu sẽ hỗ trợ chú xin cái thẻ khác.”

..........Nói xong cô lấy ra một mẫu đơn khai thất lạc thẻ BHYT và chỉ dẫn cho tôi điền các chi tiết vào.Xong xuôi,cô bảo tôi ngồi chờ rồi tự mình đi xin dấu xác nhận của phường (ngạc nhiên thứ nhất của tôi).Khi quay trở lại,cô đưa cho tôi tờ khai và nói :”Cảm phiền chú đem giấy này đến Phòng LĐ-TB&XH quận 10 tại 781 đường Lê Hồng Phong.Nơi đây sẽ cấp thẻ BHYT mới in ngay tại chỗ rất nhanh.”

........Tôi cám ơn toan đứng lên thì cô ngăn lại và bảo:”Chú chờ cháu một chút.”Rồi cô lấy từ trong xách tay của mình ra 2 tờ 2 ngàn đồng đưa cho tôi và nói : ”Họ sẽ thu chú lệ phí 4 ngàn làm lại thẻ BHYT mới.Nhưng việc làm thất lạc thẻ là lỗi của cháu nên chú vui lòng cầm số tiền nhỏ này để nộp.”( thêm một lần ngạc nhiên nữa của tôi )
.........Tôi nói mình không nhận nhưng cô cứ nhất mực bỏ tiền vào túi áo sơ-mi của tôi.Cảm kích trước thái độ và hành xử rất có trách nhiệm của cô,tôi nói :”Nhớ lại trước đây đọc Tuổi Trẻ trong mục Bạn đọc viết ,chú thấy có người ca ngợi một nữ nhân viên phường 12 có tấm lòng thương yêu giúp đỡ khi ông ta gặp khó khăn trong việc xin giấy tờ.Phải chăng người tốt đó là cô ?” Cô gái trẻ này lắc đầu cười và trả lời :” Dạ không phải con đâu ,cô đó tên Lài trước cũng ở phòng này nhưng bây giờ được phân công làm việc khác trên lầu 1.Còn cháu tên Bích mới đảm nhiệm phòng này ít tháng thay thế anh Hảo vừa thuyên chuyển công tác lên Phòng LĐ-TB&XH thành phố .”

.........Sáng hôm đó đúng như lời cô Bích nói,tôi xin lại được tấm thẻ BHYT mới nhanh chóng và việc cấp phát thuốc của tôi ở bệnh viện 115 cũng diễn ra suôn sẻ.

Trên đường trở về nhà, lòng tôi cứ nao nao suy nghĩ về phong cách làm việc của cô Bích.Chấp nhận ứng trả lệ phí làm thẻ là một việc nhỏ nhưng thái độ và cách ứng xử của cô đáng là một bài học kinh nghiệm về phục vụ dân: biết nhận trách nhiệm trước sai sót và mau chóng khắc phục hậu quả không để người dân bị thiệt thòi.Tôi thầm nghĩ đất nước sẽ tiến bộ nhanh hơn nếu như tấm gương phục vụ dân trên đây được nhân rộng ra trong các cơ quan nhà nước ở mọi cấp độ và cương vị.

.................................................... ......................Nguyenuthang _ P12 Q10 TPHCM

----------------------------------------------------------------------------------------------

Phản hồi từ bài viết (Trên Tuổi Trẻ Online)

Một nét sáng trong xã hội hiện nay
Đúng như bạn Kim Loan nhận định, tôi thấy cô Bích quả là một nét sáng trong xã hội hiện nay. Trong lúc rất nhiều viên chức quan liêu lạm dụng chức quyền làm những việc sai trái gây thiệt thòi cho người dân không biết nhận trách nhiệm thì việc làm của cô Bích là một bài học sáng giá, một bông hoa đời thường. Câu chuyện đáng đem vào giáo trình cho các trung tâm đào tạo huấn luyện công chức như một cách ứng xử mẫu mục trong việc phục vụ dân.
Nguyễn Trực Ngôn
Ngưỡng mộ và xấu hổ
Khi đọc bài này tôi thật ngưỡng mộ cô Bích. Có lẽ Cô là "một ngôi sao tỏa sáng trong bầu trời đêm 30". Nếu một ngày nào đó bạn rơi vào trường hợp giống với tác giả thì tôi chắc chắn một điều với bạn rằng: Bạn sẽ tự làm tất cả và tự bỏ tiền túi ra để giải quyết hậu quả. Cô Bích ơi! tôi thật yêu mến Cô đồng thời tôi thật sự xấu hổ, xấu hổ cho những kẻ quan liêu, hạch sách, nhũng nhiễu dân. Chúc Cô luôn sống khỏe và hãy là Cô Bích của bài viết này nhé!
KIM LOAN

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..