Để chuẩn bị tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày thành lập Trường (17-11-2002), tôi và một số giáo viên vào thành phố Hồ Chí Minh, thăm các Thầy, Cô giáo đã giảng dạy tại trường Phan Bội Châu. Chiều ngày 15 tháng 10 năm 2002, chúng tôi đến thăm thầy Trần Phụng Tường, thầy dạy môn Pháp văn những năm học Đệ Nhị cấp. Khi ra về Thầy tặng tôi tập thơ của Thầy, với dòng chữ:
“Kính mến biếu anh Bình với lời chúc tốt đẹp nhất
trong mọi sự để kỷ niệm”.
15-10-2002
Trần Phụng Tường
Cô (vợ Thầy), cho tôi biết: Tập thơ này được xem
như một kỷ niệm về Anh một người chồng, người cha, một nhà giáo luôn yêu sự chân thiện mỹ, chỉ phổ biến trong gia
đình giữa vợ chồng, con cái, một vài người thân và học trò cũ. Tôi là đối tượng
thứ tư được đọc thơ của Thầy, thế mà Thầy đề tặng. Tôi xúc động và ái ngại thưa
với Thầy. Cô mượn lời Nguyễn Du:”Của riêng còn một chút này làm tin”.
Kính trích và
giới thiệu với các bạn bài “Phan Thiết” :
Phan Thiết
Trích trong tập “ Thơ Trần Phụng Tường”
Tôi đi tìm
Hàng vông vang quàng khăn đỏ
Màu môi tươi rói sắc xuân
Dòng Cà Ty, ngôi công viên bé nhỏ
Nắng lụa chập chùng…
Lầu nước chênh vênh…
Tôi đi tìm
Con đường giữa: Gia Long
Rộn ràng buôn bán chợ xuân
Quang gánh trên vai tất tả
Những nàng thôn nữ da”bần quân”
Tôi đi tìm
Hàng dương Thương Chánh cũ
Bình Hưng lởm chởm cánh buồm cao
Từ biển khơi gió về lồng lộng
Tết đến rồi ghe cũng nôn nao
Tôi
đi tìm
Ngôi
trường Nam
chốn cũ
Tên
học trò nhỏ ngu ngơ
Lăng
xăng bên chiếu bầu cua
Quên
cả nắng vàng…
Quên
cả tuổi thơ…
Tôi
đi tìm
Một
tà áo trắng
Biển xanh sóng vỗ gọi tên em
Ngọc Thạch trời cao mở rộng
Nhớ nhung vị mặn môi mềm…
Tôi
đi tìm
Gió mùa Đông Bắc ngày áp Tết
Ngựa hoang sải vó trên cánh đồng
Tân Xuân, Bình An, Cây Trôm gió hí
Gay gay se lạnh mùa đông
Tôi đi tìm
“Phan Thiết!
Phan Thiết! Phan Thiết!”
Anh sẽ về ôm siết lấy em
Trận mưa hôn như điên, như dại
Ta với mình
Khác nào biển cả với sao đêm
Thư Pháp cảm tác từ bài thơ Phan Thiết của
thầy Trần Phụng Tường.
( Phạm Gia
Cẩn )