14 thg 5, 2010

Chuyện đường phố

Làm việc tốt không đợi tuổi
........Sáng sớm trên đường đi , bất chợt xe của tôi xẹp bánh do cán phải đinh .Trong thời gian ngồi chờ người thợ bên đường vá lại ruột xe , tôi có cơ hội chứng kiến hành vi nhân ái của một bé gái mới học lớp hai .
........Cô bé được mẹ chở đến cổng trường .Người mẹ đưa tiền cho con gái lại xe bánh mì gần đó mua ổ bánh mì.Cô bé xinh xắn,trắng trẻo đó cầm túi bánh và 2 ngàn thối lại từ tay người bán hàng trở lại chỗ người mẹ .Mới nửa đường thì bé thấy một người ăn xin tàng tật chìa chiếc nón ra nhìn mình với ánh mắt van vỉ .Cô bé đứng khựng lại ,ngước đôi mắt nai hướng về phía người mẹ ,đưa tờ giấy bạc chỉ vào người ăn xin .Người mẹ nhìn con mỉm cười gật đầu .Bé kẹp túi bánh vào nách ,nhón hai tay cầm tiền bỏ nhẹ nhàng vào vào chiếc nón.Xong bé giơ tay chào mẹ rồi nhún chân sáo bước vào cổng trường.Dõi theo cô bé ,tôi thấy lòng mình bỗng dưng tràn ngập một niềm vui khó tả . Hành vi thương người của cô bé trong sáng đáng yêu làm sao ! Tuy còn nhỏ nhưng bé đã biết quan tâm giúp đỡ người tàn tật nghèo khó.Chạnh nghĩ ,trong đời thường người ta chỉ thể hiện lòng hảo tâm khi đã thành đạt hoặc trở nên giàu có .Còn ở cô bé này lại khác : Làm việc tốt hồn nhiên vô tư theo tiếng gọi của con tim nhân ái “lá lành đùm lá rách “.

........Bóng dáng cô bé đã nhạt nhoà vào đám đông học sinh trong sân trường nhưng lòng tôi vẫn ấm áp vui vui .
Tấm lòng cô bé áo trắng


.........Một buổi trưa trên đường Võ Thị Sáu, tôi đã chứng kiến một sự việc rất bình thường nhưng về nhà hình ảnh đó vẫn đeo bám trong đầu . Lúc đó đến một ngã tư thì đèn đỏ bật lên ,tôi dừng xe máy thấy phía trước mình một cô bé mặc đồng phục học sinh , trường nào không rõ vì chiếc áo gió khóac ngoài che mất , rời khỏi chiếc xe đạp chạy vào lề đường .Nhìn theo ,tôi thấy cô đến bên một người ăn mày già ốm, tay chân khẳng khiu đang ngồi duới một gốc cây. Cô rút tờ 20 ngàn trong túi áo bỏ vào chiếc đĩa nhôm của ông lão .Một cơn gió nhẹ làm tờ giấy bạc lọt ra ngoài đĩa khiến cô thay vì đi về chỗ để xe đạp phải trở lui bỏ lại tiền vào đĩa rồi lấy cục đá nhỏ chận lên . Lúc đó đèn xanh bật,vài tiếng còi thiếu kiềm chế vang lên hối thúc làm cô vì vội vã luýnh quýnh đánh rơi chiếc cặp xuống đường.Sách,bút văng ra tung toé .Cô ngồi xuống nhặt ,cúi mặt thẹn thùng không dám nhìn ai .
........Qua khỏi ngã tư rồi,tôi ngoái nhìn phía sau nhưng không thấy cô bé đâu cả .Có lẽ cô bé tốt bụng đã phải chờ thêm một lần đèn đỏ nữa .
.........Về đến nhà, tôi nghĩ mình cũng là một trong số người vô tình không quan tâm giúp đỡ ông lão ăn xin khốn khổ bên đường thế nhưng những tiếng còi hối thúc của ai đó thật là không phải.Có lẽ nào thay vì đồng cảm và khuyến khích hành vi nhân ái của cô bé thì người ta lại hờ hững xem việc cô làm chỉ gây phiền phức cho mình ? Không biết do tố chất “nhân chi sơ tính bản thiện”hay do được giáo dục tốt từ gia đình,nhà trường mà cô bé tôi gặp buổi trưa đã có được thói quen rất đáng mến phục là ra đường không dửng dưng đi qua trước những người nghèo khổ đang ngửa tay xin mình giúp đỡ.
........Chợt nhớ đến một câu chuyện gần gũi như thế đã đọc trong tác phẩm “Tâm hồn cao thượng” của văn hào E De Amicis ,tôi lục tìm trong tủ sách cũ thì thật may kiếm ra được. Xin chép lại dưới đây để các bạn cùng đọc .Nếu như thấy ý nghĩa câu chuyện hay bạn hãy kể lại cho con cái nghe thiết nghĩ cũng có tác dụng giáo dục tốt về lòng nhân ái cho lớp trẻ bây giờ .

............................................. ..NGƯỜI NGHÈO KHỔ

.................. ...(Trích "Tâm hồn cao thượng "của E DE AMICIS)

........Mẹ viết thư này để con đọc. Sáng nay ở trường về, đi trước mẹ mấy bước, con đã đi ngang qua một người đàn bà đáng thương đang bế trên tay một đứa bé xanh xao và ốm yếu. Người ấy xin con tiền. Con nhìn sững bà ta và con không cho gì hết dù mẹ biết con đang có tiền trong túi.
.........Nghe mẹ bảo con ạ, đừng quen thói dửng dưng đi qua trước những người nghèo khổ đang ngửa tay xin mình giúp đỡ và nhất là trước một người mẹ xin một đồng cho con của mình. Con hãy nghĩ rằng có thể đứa bé ấy đang đói, hãy nghĩ đến nỗi khắc khoải của người đàn bà đáng thương.
........Hãy nghe lời mẹ dạy con ạ. Thỉnh thoảng con phải biết chia sẻ một đồng tiền từ túi của con để đặt nó vào lòng bàn tay của một cụ già không nơi nương tựa, một bà mẹ không có bánh ăn, một đứa trẻ không có cha mẹ. Con ơi, người nghèo khổ thích được trẻ con giúp đỡ, vì như vậy, ít tủi nhục hơn. Con có để ý thấy lúc nào cũng có những người nghèo khổ quanh quất gần nơi trường học hay một ngôi thánh đường không? Sự giúp đỡ của một người lớn là một hành vi từ thiện, nhiều khi là một việc bố thí cho yên ổn lương tâm, nhưng đối với một đứa trẻ thì đó vừa là một việc bác ái, lại vừa là một lời an ủi cảm thông thật đơn sơ, mẹ nói vậy, con có hiểu không ? Nói cách khác, cũng là một đồng tiền từ tay đứa bé trao tặng thì đó còn là một đóa hoa nữa .
........Con hãy nghĩ rằng : con chẳng thiếu thốn chi hết, còn người nghèo thì thiếu thốn mọi thứ. Trong lúc con ước mong được sung sướng thì họ chỉ cần cầu xin cho khỏi chết đói. Thật là buồn khi nghĩ rằng giữa bao nhiêu ngôi nhà giàu có, giữa bao nhiêu trẻ em ăn mặc đẹp lại có những người đàn bà và trẻ em không có gì để ăn cả. Con hãy suy nghĩ đi và đừng bao giờ con hành động như buổi sáng hôm nay nữa con nhé !

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..