20 thg 8, 2009

CÁI NỒI NHÔM MỚI BỊ MÓP

........Vào những năm 1980 ,do đất nước còn khó khăn nên nhu yếu phẩm và các mặt hàng gia dụng chỉ được phân phối theo hộ khẩu chứ không mua bán thoải mái như bây giờ.
...........Một lần ,vợ tôi được mua từ cửa hàng hợp tác xã phường 7 quận 5 một cái nồi nhôm lớn theo tiêu chuẩn hộ gia đình . Cầm cái nồi mới về ,vợ tôi vui lắm, vì đã từ lâu nàng vẫn muốn mua một cái như thế để sử dụng trong những dịp giỗ,Tết .Vốn tính cẩn thận,vợ tôi lấy giấy báo bọc lại ,cất trên nóc kệ bếp.
.........Hai hôm sau ,vào một ngày chủ nhật ,vợ tôi đi trực cả ngày ở cơ quan . Bữa đó nhà trẻ nghỉ nên tôi có nhiệm vụ quản lý hai đứa con trai , đứa lớn 5 tuổi ,đứa nhỏ 3 tuổi . Khoảng 9 giờ ,cô em gái điện thoại gọi tôi về nhà bà nội ở khu Bàn Cờ có việc cần gấp. Tôi cho thằng lớn viết tập và căn dặn ở nhà trông em cho cẩn thận .Để yên tâm hơn, tôi còn nhờ người láng giềng ở cùng lầu một để ý canh chừng chúng dùm .
.........Mãi gần trưa ,tôi mới trở về nhà .Trong lúc đi đường , nghĩ tội nghiệp hai đứa con chắc chúng nó đang ôm nhau ngủ với cái bao tử xẹp lép ,tôi ghé tiệm tạp hóa mua mấy gói mì tôm đem về để giải quyết chóng vánh bữa trưa .
..........Tôi đinh ninh nhà mình yên ắng lắm .Nhưng chưa lên hết cầu thang lầu một của nhà tập thể, tôi đã nghe những tiếng động lạ trong phòng vẳng ra .Rảo bước tiến lại cửa sổ vén rèm nhìn vào ,tôi thấy hai đứa con mình đang chơi trò biểu diễn ca nhạc giống như chúng từng xem trên TV.Cảnh tượng rất ngộ nghĩnh . Thằng lớn ngồi trên giường , cầm mỗi tay một chiếc đũa bếp lớn gõ liên hồi vào những vật dụng kiếm được trong nhà bày trên những chiếc ghế đẩu .Thôi thì nồi ,xoong,chậu giặt... trong nhà có bao nhiêu nó khuân ra hết .Lâu lâu nó nhoài người gõ mạnh tay vào đáy cái nồi nhôm mới mua của mẹ . Thằng bé trông cũng thất cười không kém .Nó cầm chiếc lon sữa bò đưa lên miệng giả bộ như cầm micrô bi bô hát , giọng chưa sõi còn ngọng líu :
....................” Bé bé boòng boong.
..................... .Đôi má hoòng hoòng

..................... .Bé đi sơ tán.. . .......
..................... .Bế em keo cùng…”
..........Nó phùng miệng , trợn mắt .Bụng thót lại để lấy hơi hát mà tôi nghe như hét .Đôi chân lại còn nhún nha nhún nhảy làm điệu bộ . Cảnh tượng diễn ra trước mắt tôi thật thất cười nhưng cũng thật hồn nhiên đáng yêu.Tôi muốn bật cười nhưng cố nín để xem tiếp .Tuy vẫn thường chơi đùa với các con song chưa bao giờ tôi cảm nhận lòng mình vui như hôm nay.Chúng đang bộc lộ những nét ngây thơ rất hồn nhiên mà ngày thường tôi chưa hề thấy .Phải chăng khi không có người lớn giám sát thì bản năng trẻ thơ mới bộc lộ hết ra ?

..........Tôi cứ đứng xem như thế một hồi lâu ,cố kéo dài niềm hạnh phúc đang thụ hưởng .Thì ra các con tôi là những đứa trẻ ngoan ,biết tự quản và chăm sóc lẫn nhau trong lúc cha mẹ vắng nhà .Chúng mải mê chơi quên cả đói .Chỉ đến khi thằng lớn gõ mạnh tay quá làm chiếc đũa văng ra rơi xuống đất , phải bước xuống giường nhặt thì nó mới phát hiện ra bố đứng phía ngoài .Tôi bước vô nhà ,ôm chặt hai con vào lòng .Chưa bao giờ tôi thấy chúng đáng yêu đến thế.
..........Chiều hôm đó đi làm về ,vợ tôi càu nhàu khi phát hiện cái nồi nhôm mới bị móp nhiều chỗ . Tìm ra nguyên nhân ,nàng trách tôi không chăm sóc con cái cẩn thận và phạt hai đứa quỳ ngoài hiên .Nhưng sau khi nghe tôi kể lại tất cả những gì xảy ra ở nhà ,vợ tôi thay đổi thái độ ngay .Nàng cảm động thốt lên : “Ôi xin lỗi , em đã nóng vội mà phạt hai đứa.Thì ra chúng đáng thương hơn là đáng trách !”
...........Nàng kéo tôi ra ra ghế salon ngồi và lớn tiếng gọi :“Ty , Lộc đâu ?Vào đây nghe mẹ bảo ! ” Hai đứa nhỏ chậm rãi bước vào ủ rũ cúi đầu ở góc nhà như những tội nhân trước vành móng ngựa. Nhưng thay vì nghe mắng ,chúng trố mắt ngạc nhiên thấy mẹ đến bên cạnh ôm chúng vào lòng, dịu dàng nói :” Các con của mẹ ở nhà ngoan lắm .Lát nữa ăn cơm xong ,các con lại hát và đánh trống giống y như hồi trưa cho mẹ xem nghe ! “
.........Bữa cơm chiều hôm đó vui vẻ, rất ngon miệng tuy các món ăn không có gì đặc biệt hơn thường ngày.Vợ tôi ăn rất ít .Hầu như suốt bữa nàng chỉ quan tâm chăm chút cho chồng con ăn.Nụ cười luôn nở trên môi.Các con tôi sung sướng thấy mẹ đã vui vẻ bỏ qua lỗi của chúng ,đua nhau ăn và đòi xới cơm thêm .Tôi cảm nhận không khí gia đình thật hạnh phúc , ấm cúng .Niềm vui đang tràn ngập căn phòng dẫu rằng nhìn vào mâm cơm thì thức ăn quá ư đạm bạc .Nhưng đó là hoàn cảnh chung bởi đang thời buổi khó khăn lúc đất nước thống nhất chưa được bao lâu .
..........Chuyện xẩy ra cách đây đã hơn hai chục năm nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi vì nó đã trở thành một kỷ niệm khó quên của gia đình mình .Hôm nay 20.8 , nhân ngày sinh nhật của đứa con trai lớn Tuấn Lộc và cảm xúc từ nỗi vui
gia đình có thêm cô con dâu mới ,tôi viết lại câu chuyện này để các con nhớ lại một thời kỳ khó khăn của gia đình tuy cuộc sống vất vả nhưng ai cũng gắn bó , thương yêu giúpđỡ nhau .Tôi mong chúng qua câu chuyện thấy được rằng hạnh phúc gia đình - điều con người bao đời nay luôn khao khát kiếm tìm - không ở đâu xa mà trong tầm tay chúng ta ,ngay cả những lúc lúc kinh tế trì trệ ,ai cũng phải bươn trải kiếm sống .Chỉ cần mỗi thành viên trong gia đình ,ai cũng hết lòng yêu thương ,đùm bọc lẫn nhau .

.................................................................................Nguyenuthang @
------------------------------------------------------------------------------------------------

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..