3 thg 9, 2008

Khoảnh khắc cuộc đời


Bài đã đăng trên báo Tuổi Trẻ :

http://www.tuoitre.com.vn/tianyon/Index.aspx?ArticleID=160061&ChannelID=194

.......... Bố tôi là một công chức trong chế độ cũ. Tôi là con trai cả nên việc học hành rất được ưu ái. Bố ước vọng cho tôi học đến xong đại học. Hiểu được lòng bố, tôi hết sức chăm lo học hành. Những năm ở bậc tiểu học, tôi đều học giỏi. Nhưng lên trung học, sức học của tôi không duy trì được ở những năm đệ nhị cấp. Đó là hậu quả của việc tôi chọn ban không đúng khả năng. Lẽ ra chọn ban A (ban sinh vật) hay C (văn chương) thì tôi lại chọn ban B (toán). Vất vả lắm tôi mới đậu tú tài 1. Nhưng năm sau tôi rớt tú tài 2 ngay từ đợt thi viết.
.........Hôm tôi xem kết quả trở về gặp lúc gia đình đang ăn cơm trưa, bố tôi buông bát, hỏi: “Được vào vấn đáp không?”. “Dạ, con không có tên…” - tôi lí nhí đáp. Bố tôi trừng mắt: “Thằng ăn hại!”, tức thời tôi nghe một tiếng “xoảng” rồi bát đĩa rơi tung tóe trên nền nhà.
Sau đó, bố dắt xe đạp ra khỏi nhà đi đến tối mịt mới về, người nồng nặc mùi rượu. Suốt mấy hôm gia đình tôi như địa ngục. Nét chán chường hằn lên trên mặt mọi người. Tôi buồn tủi vô cùng. Vì tôi mà không khí gia đình trở nên u ám, mù mịt.
.........Mỗi buổi sáng nhìn mẹ tất bật gánh hàng ra chợ, tôi không khỏi nao lòng, tủi hổ. Đến bữa ăn, cổ họng tôi cứ nghèn nghẹn, không nuốt trôi miếng cơm. Ba tiếng “thằng ăn hại” luôn lởn vởn trong đầu tôi như một lời kết án nghiêm khắc .
.........Một buổi chiều tôi đạp xe loanh quanh thành phố. Khi dừng lại ở một nơi sửa xe bên lề đường, tôi chợt nghe tiếng ai gọi giọng quen quen: “Phải T. đó không?”.
........Tôi nhận ra cô Biên, giáo viên dạy tôi năm lớp nhất (lớp cuối bậc tiểu học). Tôi mừng lắm vì không ngờ được gặp lại cô giáo cũ trong tình huống thế này. Mới hôm qua, khi xếp dọn lại tủ sách, tôi đã ngồi trầm ngâm đọc lại dòng chữ cô đề tặng trên trang đầu một quyển sách: “Thương tặng em, người học trò mà cô tin yêu. Cô mong em sẽ ngoan chăm mãi mãi”.
Cô mời tôi vào nhà, cô trò kể bao nhiêu chuyện. Và tôi đã thành thật nói cho cô hay hoàn cảnh của mình. Cô Biên nghe xong, đưa bàn tay ấm áp đặt nhẹ vào vai tôi, dịu dàng nói: “Em cần bình tĩnh lại để chọn hướng đi thỏa đáng. Với mảnh bằng tú tài 1, sao em không thi vào Trường sư phạm Sài Gòn. Học chỉ hai năm nhưng ra trường chỉ số lương cũng cao bằng nhiều đại học khác. Cô khuyên em nên suy nghĩ kỹ...”.
........Tôi trở về thao thức suốt đêm với những lời cô nói. Sáng hôm sau, tôi đến Trường sư phạm Sài Gòn “xem thử ra sao” thì vừa may gặp lúc trường đang phát đơn thi tuyển.
May mắn hay số phận chăng, kỳ thi đó tôi trúng tuyển lại còn đậu thứ hạng cao. Cha mẹ tôi rất vui mừng khi tôi báo tin đã đậu sư phạm. Nhìn nét rạng rỡ của hai đấng sinh thành và các em, tôi chợt nghĩ về cô Biên. Tôi vô vàn biết ơn cô.
........Tôi đến với nghề giáo trong một khoảnh khắc không ngờ. Tưởng rằng nó chỉ là cái bệ phóng trên con đường tiến thân của mình nhưng rồi càng lúc càng yêu nghề, mến trẻ, tôi không sao dứt bỏ được nghề. Cái nghề tôi không định trước này đã đeo đuổi tôi suốt mấy chục năm qua.
Sau tháng 4-1975, tôi vẫn tiếp tục dạy học. Tôi không được gặp lại cô Biên lần nào nữa. Có thể cô đã đi xa hoặc đã mất. Nhưng trong tôi, hình ảnh của cô mãi mãi vẫn còn in sâu.
........Hai đứa con tôi lớn lên tôi sẽ khuyên chúng vào ngành sư phạm. Tôi muốn các con cũng như tôi, đi theo đường cô đi, một cách tôi thể hiện tấm lòng biết ơn với cô.
.......................................................Nguyenuthang@...

Không có nhận xét nào:

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...

HOA HỌC TRÒ-Trời đất dành riêng tuổi học trò.Một loài hoa đỏ rất nên thơ...
Mỗi năm hoa nở mùa thi đến.Chạnh nhớ trường xưa nhớ bạn bè .Nguyenuthang ..